Ngạo Thi Đường
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.
Thống Kê
Hiện có 9 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 9 Khách viếng thăm

Không

[ View the whole list ]


Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 138 người, vào ngày Mon Oct 14, 2024 11:51 pm
Đăng Nhập

Quên mật khẩu

Latest topics
» CẦN SỰ GIÚP ĐỞ CỦA CÁC THÀNH VIÊN
by meocon_nhaky Sat May 22, 2021 1:50 am

» TẬP THƠ : TAN VỠ TÌNH ĐẦU !
by nguoitruongphu Sun Sep 20, 2020 4:19 am

» Những bản tình ca tiếng anh hay nhất [vietsub - lyrics - kara - effect]
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:26 pm

» 제이플라 J.Fla Cover Songs 2017 (Part 2)
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:25 pm

» Tinh Ve Noi Dau-Where Do We Go (Thanh Bui ft. Tata Young)
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:22 pm

» Ed Sheeran - Shape Of You ( cover by J.Fla )
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:20 pm

» Camila Cabello - Havana ( cover by J.Fla )
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:18 pm

» Camila Cabello - Havana (Official Audio) ft. Young Thug
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:17 pm

» Agar Tum Mil Jao - Tassawar Khanum - HD
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:14 pm

» Operacion Triunfo: Gala 5 - Nadia y Johana - Let it be
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:11 pm

» Frank Sinatra - My Way
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:07 pm

» Mughal - E - Azam - Teri Mehfil Mein Qismat - Lata Mangeshkar - Shamshad Begum - Chorus
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:56 pm

» The Beatles - Obladi oblada
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:51 pm

» Britney Spears - ...Baby One More Time (Lyrics + Español) Video Official
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:45 pm

» Westlife - My Love (Official Video)
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:36 pm

» Westlife - Swear It Again (Official Video)
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:34 pm

» Westlife - Fool Again (Official Video)
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:30 pm

» Westlife - If I Let You Go (Official Video)
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:29 pm

» M2M - Pretty Boy (With Lyrics)
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:25 pm

» M2M - The Day You Went Away
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:24 pm

» CẢI CÁCH CHỮ VIỆT (MT-169)
by Ntd Hoa Viên Fri Sep 07, 2018 1:41 pm

» TÌM VỀ HƯƠNG CỎ (MT-168)
by Ntd Hoa Viên Thu Jul 05, 2018 10:44 am

» MÃNH HỔ SA CƠ (MT-167)
by Ntd Hoa Viên Tue Apr 10, 2018 3:47 pm

» QUÁN TRỌ TRẦN GIAN (MT-166)
by Ntd Hoa Viên Fri Apr 06, 2018 6:32 am

» CƯỠI VẠT SƯƠNG CHIỀU (Mẫn Thanh-162-163)
by Ntd Hoa Viên Mon Apr 02, 2018 9:52 am

» Theo dõi thông tin world cup 2018 nhé
by sport06mkt Fri Mar 30, 2018 5:06 pm

» Theo dõi thông tin world cup 2018 nhé
by sport06mkt Tue Mar 27, 2018 5:50 pm

» Thông tin mới nhất về lịch thi đấu World Cup 2018
by sport06mkt Wed Mar 21, 2018 4:05 pm

» [SƠN DƯỢC] Thủ Heo Xào Hương Liệu
by RELAX Sun Feb 18, 2018 8:16 pm

» [SƠN DƯỢC] GÀ HẤP
by RELAX Sun Feb 18, 2018 7:54 pm

» [Sơn Dược] CÁC LOẠI GÀ
by RELAX Sun Feb 18, 2018 7:30 pm

» [SƠN DƯỢC] TÓP MỠ
by RELAX Sun Feb 18, 2018 6:43 pm

» [SƠN DƯỢC] MỰC NƯỚNG
by RELAX Sun Feb 18, 2018 6:34 pm

» [SƠN DƯỢC] LÒNG HEO PHÁ LẤU
by RELAX Sun Feb 18, 2018 6:32 pm

» [Sơn Dược] LẨU CÁ
by RELAX Sun Feb 18, 2018 6:24 pm

» MỚI PHÁT HIỆN TRANG NÀY THƯỞNG 1 TRIỆU NÈ MẤY CHẾ
by sport06mkt Wed Jan 10, 2018 4:09 pm

» EM LÀ GIRL XINH RỒNG HỔ ĐÂY MẤY ANH
by sport06mkt Tue Jan 09, 2018 4:50 pm

» SẮP ĐẾN TẾT RỒI, CÁC BÁC CÓ CHUẨN BỊ GÌ CHƯA
by sport06mkt Mon Jan 08, 2018 4:04 pm

» MỜI MẤY ANH VÔ ĐĂNG KÍ CÙNG PÉ RỒNG HỔ ĐỂ TRÚNG 3 TRIỆU NÈ
by sport06mkt Fri Jan 05, 2018 4:32 pm

» ĂN CHƠI NGÀY TẾT NÈ, KIẾM THÊM THU NHẬP ĐI NÀO
by sport06mkt Thu Jan 04, 2018 4:36 pm

» ĐĂNG KÍ LÀ CÓ THƯỞNG AH, DỄ QUÁ ĐI THÔI
by sport06mkt Wed Jan 03, 2018 12:16 pm

» BẠN MUỐN CÓ TIỀN ĐI CHƠI TẾT – QUÁ DỄ LUÔN
by sport06mkt Tue Jan 02, 2018 3:45 pm

» HOT GIRL RỒNG HỔ XIN TẶNG MẤY ANH 100K TIỀN THƯỞNG SAU KHI ĐĂNG KÍ TÀI KHOẢN
by sport06mkt Fri Dec 29, 2017 3:54 pm

» CHƠI BẮN CÁ ĐỂ ĐƯỢC THƯỞNG 3 TRIỆU ĐI CHƠI TẾT
by sport06mkt Thu Dec 28, 2017 5:19 pm

» Ngựa hí ngàn dặm Trải nghiệm kinh hoàngggg
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:50 pm

» 10 Vận Động Viên Gian Lận Tại Thế Vận Hội Olympic
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:44 pm

» Wang Rong Rollin - Chick Chick (王蓉 - 小雞小雞) MV
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:30 pm

» BIG MOUTH (BM) BANAL NA ASO @ ZIRKOH MORATO
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:25 pm

» Bài hát khó hát nhất thế giới :)) THẤP THỎM (忐忑) ca sĩ CUNG LÂM NA (龔琳娜) [HD]
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:22 pm

» Top 5 bài khó hát nhất Thế giới
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:20 pm

» Bài hát siêu chất thánh nào hát lại được ^_^
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:18 pm

» Sặc cơm với tên khai sinh có 1 0 2 độc quyền của Việt Nam
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:12 pm

» 10 bài kiểm tra của học trò khiến giáo viên cười ra nước mắt
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:07 pm

» NGHỆ THUẬT VẼ 3D GÂY ẢO GIÁC CON TÊ GIÁC LUÔN
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 6:36 pm

» Những Kiệt Tác Vẽ Bậy Sách Giáo Khoa - 100 Hilariously Defaced Textbooks
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 6:33 pm

» 10 Người khiến Bill Gates cảm thấy TỦI THÂN vì NGHÈO QUÁ - Tốp 5 Kỳ Thú - Microsof
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 6:23 pm

» 7 Pha ướp xác dưới băng hài hước của động vật - khoảng khắc kỳ thú - Tốp 5 Kỳ Thú
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 6:18 pm

» ĐĂNG KÍ CÓ ĐƯỢC THƯỞNG ÍT NHẤT 3 TRIỆU NHOA NHOA
by sport06mkt Wed Dec 27, 2017 3:17 pm

» KIẾM TIỀN 3 TRIỆU ĐI CHƠI TẾT TÂY ĐI MẤY TÌNH YÊU ƠI
by sport06mkt Tue Dec 26, 2017 2:13 pm

» KIẾM 3.000.0000 TIỀN THƯỞNG KHI ĐĂNG KÍ NÀY
by sport06mkt Mon Dec 25, 2017 4:14 pm

» Wow, đăng kí là có cơ hội trúng iphone X nhen
by sport06mkt Fri Dec 22, 2017 3:39 pm

» HẤP DẪN LẮM ĐÓ NHA,ĐĂNG KÍ VỪA CÓ 100K VỪA ĐƯỢC ĐI CHƠI CÙNG HOT GIRL NOEL NÈ
by sport06mkt Thu Dec 21, 2017 3:38 pm

» Hương Tràm- Em Gái Mưa (Cover)- LyLy gần 4 tuổi
by Hương Như Wed Dec 20, 2017 9:21 pm

» Em mới kiếm được 1 triệu dễ dàng từ trang này nè mấy chế ơi
by sport06mkt Wed Dec 20, 2017 2:45 pm

» KIẾM 100K ĐI ĂN XÚC XÍCH NÈ
by sport06mkt Tue Dec 19, 2017 2:36 pm

» MOÁ ƠI, ĐĂNG KÍ LÀ CÓ NGAY 100K,DỄ THƯƠNG VÃI LUÔN
by sport06mkt Mon Dec 18, 2017 3:34 pm

» RỒNG HỔ LÊN MÂY – CÓ CÂY LÚC LẮC – HỎI THĂM 3 TRIỆU TIỀN THƯỞNG CÓ HAY CHƯA
by sport06mkt Fri Dec 15, 2017 11:39 am

» CHƠI BẮN CÁ, ĐƯỢC THƯỞNG 3 TRIỆU LIỀN À CÁCH CHƠI BẮN CÁ ĐƯỢC THƯỞNG 3 TRIỆU
by sport06mkt Thu Dec 14, 2017 5:45 pm

» CÓ VIP LÀ CÓ THƯỞNG – QUÀ TẶNG BAO LA
by sport06mkt Wed Dec 13, 2017 3:42 pm

» TRANG NÀY ĐẶC BIỆT QUÁ, TẠO TÀI KHOẢN CÓ THƯỞNG LUÔN
by sport06mkt Tue Dec 12, 2017 3:50 pm

» ƠN GIỜI CẬU ĐÂY RỒI 2015 | TẬP 12 - NGÔ KIẾN HUY & TRẤN THÀNH
by RELAX Mon Dec 11, 2017 10:38 pm

» Thầy tế Trấn Thành quyến rũ công chúa Ai Cập phản bội chồng con
by RELAX Mon Dec 11, 2017 9:49 pm

» ĐĂNG KÍ TÀI KHOẢN LÀ CÓ 1 TRIỆU LIỀN NHEN
by sport06mkt Mon Dec 11, 2017 4:17 pm

» Đĩa Bay Người Ngoài Hành Tinh Xuất Hiện Tại Malaysia
by RELAX Sat Dec 09, 2017 9:01 pm

» Bao Giờ Lấy Chồng? [OFFICIAL M/V]
by Thị Hến Sat Dec 09, 2017 8:36 pm

» Rằng Em Mãi Ở Bên [OFFICIAL M/V]
by Thị Hến Sat Dec 09, 2017 8:33 pm

» MỪNG GIÁNG SINH AN LÀNH – THƯỞNG 3 TRIỆU CHO AI ĐĂNG KÍ NÀO
by sport06mkt Fri Dec 08, 2017 4:23 pm

» NGỌN ĐUỐC TÀN (MT-159-160)
by Ntd Hoa Viên Thu Dec 07, 2017 5:16 pm

» NHANH TAY LÊN, ĐĂNG KÍ CÓ 3.000.000Đ
by sport06mkt Thu Dec 07, 2017 4:36 pm

» MR SIRO NGHE ĐI RỒI KHÓC ♪♪ Tuyển Tập Những Bài Hát Hay Nhất Của Mr Siro 2017
by lethuyhang Fri Dec 01, 2017 10:23 pm


Châu Bá Thông: trăm năm còn vị thành niên

Go down

Châu Bá Thông: trăm năm còn vị thành niên Empty Châu Bá Thông: trăm năm còn vị thành niên

Bài gửi by Nho Sinh Tám Ngón Wed Jul 21, 2010 1:21 pm

Bên cạnh Kim Dung giữa đời tôi của nhà văn Vũ Đức Sao Biển, tác giả Huỳnh Ngọc Chiến cũng có khá nhiều bài viết đặc sắc về các nhân vật Kim Dung. Các bài viết của Thạc sĩ CNTT này đã được đăng tải ở tạp chí Kiến Thức Ngày Nay. SGK tui chỉ có mỗi nhiệm vụ là mạn phép sao y bản chính và pọt lên blog đọc dần dần ^_^

Châu Bá Thông: trăm năm còn vị thành niên U2389P28T3D1828723F326DT20071210175

Bảy mươi mới bước vào đời
Tám mươi ta mới sang chơi láng liềng
Tuổi mình còn vị thành niên
Hà cớ gì phải buồn phiền như ri?
(Thơ Trần Văn Chánh)

Mỗi khi đọc câu thơ tự trào dí dỏm của người bạn gởi tặng tôi từ vùng Bắc Ninh xa lắc, lúc cả hai tấp tễnh bước vào ngưỡng ngũ tuần, tôi lại nhớ đến Lão ngoan đồng Châu Bá Thông. Ở vào lứa tuổi mà Khổng Tử bảo là “tri thiên mệnh”, đã đủ dày dặn kinh nghiệm để hiểu được mệnh trời, ấy vậy mà vẫn thấy mình là kẻ “vị thành niên”! Cuộc sống vẫn luôn mênh mông đối với những người hồn nhiên lạc quan, luôn mang trong mình cái “xích tử chi tâm” của Lão ngoan đồng.

Khổng Tử bảo: “Tam thập nhi lập, tứ thập nhi bất hoặc, ngũ thập nhi tri thiên mệnh, lục thập nhi nhĩ thuận, thất thập nhi tòng tâm sở dục, bất du củ” (Ba mươi tuổi thì ý chí đã kiên định, bốn mươi tuổi thì không còn ngờ, năm mươi tuổi thì hiểu mệnh trời, sáu mươi tuổi thì tai thuận, bảy mươi tuổi thì có thể làm theo lòng ham thích của tâm mà không còn sợ vượt quá khuôn phép nữa – Luận ngữ – Vi chính II, 4). Cho nên “bảy mươi mới bước vào đời”! Lúc này đã có quyền “tòng tâm sở dục, bất du củ” rồi.

Ở cái tuổi “sang chơi láng giềng” thì người hàng xóm lọm khọm là láng giềng đã đành, thậm chí cái chết cũng là kẻ láng giềng. Lúc đó thì làm kẻ “sang chơi láng giềng” theo thể điệu “Être-pour-la-mort” (hữu thể hướng tử) của Heidegger! Đối với nhà thơ Nguyễn Công Trứ với cái chơi: “Tân nương dục vấn tân lang kỷ, ngũ thập niên tiền nhị thập tam” (tạm dịch: Người đẹp muốn hỏi tuổi ta. Năm mươi năm trước mới hăm ba chứ gì!), ở cái tuổi bảy mươi ba, nghĩa là mới “vào đời” được ba năm, thì dĩ nhiên những đào nương xuân xanh hơ hớ trong tiếng ca và sênh phách luôn là kẻ láng giềng của vị Doanh điền sứ tài ba và “chịu chơi” nhất trong nền văn học Việt Nam này.

Cụ Nguyễn Công Trứ tựa như nhân vật Alexis Zorba của nhà văn Hy Lạp Nikos Kazanzaki, luôn thấy mình ở lứa tuổi đôi mươi, yêu mê đắm, sống say sưa, làm việc hết mình để tận hưởng hết cái thanh sắc của trần gian cho đến lúc nhắm mắt. Cái tố chất “chịu chơi” của Alexis Zorba hoặc của Uy Viễn tướng công dù hiếm, nhưng vẫn còn có thể tìm thấy ở một đôi người, chứ cái tố chất hồn nhiên như đứa trẻ con chơi đùa giữa đời của Châu Bá Thông thì chỉ có thể tìm thấy trong chính Lão ngoan đồng!

Nếu chọn trong tất cả tác phẩm Kim Dung một nhân vật được mọi tầng lớp độc giả yêu thích, kể cả trẻ con thì có lẽ đó chính là Châu Bá Thông. Một nhân vật suốt đời chỉ biết chơi đùa, luôn tìm cách trốn tránh mọi trách nhiệm trong đời mà lại được độc giả yêu mến, điều đó mới là lạ lùng. Người ta nói “lên ba thì cười, lên mười thì mắng”, có nghĩa cùng một câu nói, nếu ở miệng đứa bé lên ba nói ra thì thấy ngộ nghĩnh đáng yêu, còn ở miệng đứa bé lên mười thì lại thấy hỗn xược vô lễ. Cái “thực” không đổi khác mà lại sinh ra hai tâm trạng yêu ghét, bởi vì câu nói của đứa bé lên ba hoàn toàn xuất phát từ trạng thái hồn nhiên vô tâm. Mà trên đời, những gì xuất phát từ cái tâm hồn nhiên đều dễ dàng tiếp cận và cảm động được lòng người một cách đằm thắm sâu xa. Châu Bá Thông được độc giả yêu mến bởi ông luôn là “đứa bé lên ba” đó.

Sau khi vô tình gây nên mối tình oan nghiệt tại cung điện Đoàn Nam đế, Châu Bá Thông lại suốt đời chạy trốn Anh Cô, không phải vì ông là kẻ bội bạc vô tình mà chỉ vì không muốn mang trách nhiệm với cõi đời, nghĩa là không có khái niệm “làm người lớn”. Thân ở trong cõi đời, nhưng tâm lại hoàn toàn không muốn vướng bận những luỵ phiền của cõi nhân gian.

Con người khi sinh ra là một đứa bé hồn nhiên, rồi lớn lên vượt qua giai đoạn ấu thơ để vào đời, và từng bước khám phá ra những điều huyền ẩn. Nhưng chính trong cái quá trình khám phá để “trưởng thành” ấy, con người dần đánh mất đi cái tâm hồn nhiên mà Thượng đế đã phú bẩm cho từ thuở ban đầu. Cái “xích tử chi tâm” dần bị chai sạn bởi những nghiệt ngã của cuộc sống. Con người, để tồn tại và để cạnh tranh vượt lên cao hơn người khác bằng mọi thủ đoạn mưu ma chước quỷ, cứ ngày càng xa dần vườn địa đàng của tuổi thơ. Cái tâm hồn nhiên kia bị tập nhiễm quá nhiều điều thô bỉ, đê tiện cùng những thói quen dối trá lọc lừa, mà chỉ khi có cơ duyên thoát khỏi những hệ luỵ ấy, con người mới có thể sực tỉnh để chợt hiểu ra những trò nhảm nhí mà mình cứ mê mải múa may trên sân khấu đời. Bộ sách của Mạnh Tử gồm mấy vạn lời, suy cho cùng cũng chỉ là nỗ lực giúp con người khôi phục lại cái tâm hồn nhiên đó mà thôi. “Đại nhân giả bất thất kỳ xích tử chi tâm” (Bậc đại nhân không đánh mất đi tấm lòng con trẻ – Mạnh Tử, Ly Lâu hạ). Châu Bá Thông chính là bậc đại nhân “bất thất kỳ xích tử chi tâm” đó.

Hầu hết những cao thủ võ lâm đều xem võ học là phương tiện để thỏa mãn tham vọng bành trướng uy quyền, và khoáng trương cái tôi. Chỉ có Châu Bá Thông xem võ học là mục đích tự thân. Thích học võ, vui học võ, say mê học võ. Hễ gặp ai có những tuyệt kỹ lạ lùng, như Dương Quá hoặc Kim luân Pháp vương là Châu Bá Thông sẵn sàng bái làm sư phụ để xin học. Như một đứa bé ham mê những đồ chơi lạ. Và chỉ có cái tâm hồn nhiên của trẻ thơ mới có thể sáng tạo ra những điều kỳ diệu từ những cái tưởng chừng như rất đỗi tầm thường.

Cậu hoàng tử bé trong tác phẩm Le petit Prince của Saint-Exupéry luôn ngạc nhiên trước những cái trò bận rộn lăng xăng kỳ lạ của người lớn. Mà chỉ có những đứa bé hồn nhiên mới thấy hết được cái vẻ trịnh trọng điên đảo của người lớn. Ông Bùi Giáng có lẽ cũng đã dùng cái tâm trẻ thơ để chuyển ngữ tác phẩm thành “Hoàng tử bé” bằng một ngôn ngữ vô cùng hồn nhiên thơ mộng, khác hẳn với những cuốn sách dịch cà rỡn khác của ông. Châu Bá Thông cũng chính là cậu “Hoàng tử bé” đáng yêu kia.

Tô Đông Pha hỏi “Tạo vật hà như đồng tử hý!” (tạo vật sao lại giống như đứa bé chơi đùa đến vậy!). Tạo hoá với đại lực lượng, đại ý chí mà lại biết chơi đùa cũng chỉ vì có cái tâm hồn nhiên của trẻ thơ. Châu Bá Thông suốt đời chỉ biết chơi đùa chỉ vì cái tâm đó. Chỉ vì một lời thách thức vớ vẩn mà Châu Bá Thông phải vượt mấy ngàn dặm từ Trung nguyên cho đến vùng hoang mạc xa xôi để tìm một lá cờ, giống như những đứa trẻ chơi trò cút bắt. Châu Bá Thông chính là “đồng tử hý” vậy.

Nhờ cái tâm hài nhi ưa đùa bỡn mà Châu Bá Thông không hề thù hận ai, kể cả Hoàng Dược Sư là người đã đánh gãy chân ông và bắt giam ông trên đảo hằng chục năm. Ngồi trong thạch động, không có bạn chơi thì tự mình chơi với mình bằng cách dùng hai tay đánh với nhau. Kết quả là ông sáng tạo ra môn tuyệt kỹ độc đáo nhất võ lâm: “Song thủ hỗ bác”. Hai tay vừa hỗ tương vừa công kích lẫn nhau, tạo thành uy lực vô lượng, như hai đối cực âm và dương cùng vận hành trong vòng tròn thái cực. Để học được môn võ công kỳ diệu này thì bài học vỡ lòng là phải dùng hai tay để vẽ cùng lúc một vòng tròn và một hình vuông. Mới nghe thì tưởng chừng như đơn giản, nhưng không ai học được. Cái công phu “phân tâm nhị dụng” (chia lòng ra làm hai để ứng dụng vào hai việc khác nhau) đó chỉ có hai người là Quách Tĩnh và Tiểu Long Nữ tiếp thu nổi. Quách Tĩnh học được là nhờ cái tâm đôn hậu chân chất, Tiểu Long Nữ học được là nhờ cái tâm hư tĩnh như mặt nước hồ thu, không hề vướng bụi trần.

Châu Bá Thông vai vế ngang với Hồng Thất Công, Hoàng Dược Sư lại nài nỉ được kết giao huynh đệ với Quách Tĩnh, là kẻ lẽ ra phải kêu mình bằng sư thúc tổ. Về sau ông lại kết giao với Dương Quá thuộc hạng con cháu của Quách Tĩnh nữa. Tôi chỉ tiếc một điều, có lẽ tại Lão ngoan đồng “kỵ” phái nữ sau “sự cố Anh Cô”, nếu không thì có lẽ ông đã kết nghĩa huynh muội với cô bé Quách Tương rồi. Hai tâm khoáng đạt như vậy mà không có cơ duyên để kết nghĩa thì quả là điều uổng phí của trần gian. Phật giáo chủ trương tất cả chúng sinh đều bình đẳng trước Tam bảo, thì mọi khách giang hồ đều bình đẳng trước cái tâm của Châu Bá Thông.

Cuối cùng thì cuộc trốn chạy Anh Cô cũng phải chấm dứt, cùng với cái chết trong cơn sám hối của Cừu Thiên Nhận. Châu Bá Thông và Anh Cô về sống chung, làm người láng giềng với Đoàn Nam đế. “Tám mươi ta mới sang chơi láng giềng”. Nhưng dẫu cho đến lúc đó, tôi vẫn cho rằng Châu Bá Thông vẫn là kẻ “vị thành niên”.

Mọi người chúng ta ai cũng đã có lần có được cái tâm Châu Bá Thông, rồi lại đánh mẩt đi. Nhưng điều đáng ngạc nhiên là dường như không ai muốn tìm lại cái tâm đó, có lẽ sợ bị mang tiếng là “trẻ con”! Chúng ta say sưa xác lập những giá trị, rồi luôn tìm mọi cách để chiếm đoạt những giá trị do chính chúng ta dựng nên, trong cái “thế giới người lớn” đầy những lễ nghi phiền toái cùng những dối trá lọc lừa. Chính trong tiến trình xây dựng và chiếm đoạt các giá trị đã làm nảy sinh biết bao xung đột, hận thù. Rồi chúng ta lại vắt óc tìm mọi cách hoà giải, cũng bằng kiểu cách khệnh khạng của “người lớn”, mà có khi nào chịu hiểu rằng chính cái kiểu cách khệnh khạng đó lại là mầm móng đẻ ra thêm các xung đột khác!

Thiên Sơn mộc trong Nam hoa kinh của Trang Tử chép: “Thuyền lớn vượt sông, có con đò nhỏ không người trôi đến chạm vào, thì dù là người có bụng hẹp hòi cũng không giận. Nhưng nếu trên đò có người, tất thuyền lớn sẽ hô hoán lên. Nếu gọi một hai lần mà không nghe ắt sẽ gọi lần thứ ba, rồi buông lời thoá mạ theo ngay. Lúc trước không giận mà bây giờ giận, vì lúc trước là chiếc đò không (hư) mà bây giờ là đò có người (thực). Người ta nếu biết làm mình trở thành chiếc đò không để trôi giữa đời, thì ai mà hại được? (Nhân năng hư kỷ dĩ du thế, kỳ thục năng hại chi? )” Châu Bá Thông chính là “con đò không” đó để rong chơi trong cõi giang hồ, đã biết “hư kỷ dĩ du giang hồ!”. Cái tâm “hư kỷ” của Châu Bá Thông là cái tâm tự nhiên, vượt trên cả chữ “năng”. Ông không cần tập “năng hư kỷ” mà tự nhiên đã là “hư kỷ” rồi.

Có người hỏi thiền sư Triệu Châu: “Con chó có Phật tính không?”. Ông đáp “Vô!”. Tâm Châu Bá Thông cũng chính là chữ “Vô” đó.

Cái tâm hài nhi của Châu Bá Thông là điều mà mọi tôn giáo và triết học chân chính đều nỗ lực muốn tìm lại. Hình ảnh ngây thơ của Chúa Hài Đồng hay nụ cười hồn nhiên của đức Phật Di Lặc luôn nhắc nhở ta về cái tâm Châu Bá Thông mà ta vô tình đánh mất. Và sẽ vô cùng hạnh phúc cho ai, ở những năm tháng cuối đời, tìm được cái tâm Châu Bá Thông ngay giây phút cận kề với cõi không hư.
Nho Sinh Tám Ngón
Nho Sinh Tám Ngón
Bạn Tri Âm
Bạn Tri Âm

Tổng số bài gửi : 697
Mỹ Kim : 1533
Join date : 08/11/2009

Về Đầu Trang Go down

Châu Bá Thông: trăm năm còn vị thành niên Empty LIÊN HOA BẢO GIÁM

Bài gửi by Nho Sinh Tám Ngón Wed Jul 21, 2010 1:23 pm

Tiết tử : Bách thế ác nhân (Ác nhân một trăm kiếp)

“Hắc hắc! Bần đạo pháp hiệu Bồ Đào!”

Đỗ Trần nằm úp dưới đất, nhìn lão đạo sĩ mồm niệm kinh phật trước mặt, chỉ thấy khuôn mặt béo núc của lão cười gian, đạo bào dính đầy dầu mỡ, tay áo trái quấn một miếng bơ, bên hông cài một cặp cánh gà vàng rộm, tay cầm cái chân giò béo ngậy, ăn như quỷ đói đầu thai.

Lão đạo ngồi xổm bên cạnh Đỗ Trần, một tay tiếp tục đưa chân giò vào miệng, tay kia đầy mỡ bẩn vỗ vỗ mặt hắn:

“Tiểu tử, muốn ăn không? Nếu muốn thì nói đi, ngươi không nói, ta làm sao biết ngươi muốn ăn? Nếu như muốn ăn thì nói với ta, ngươi nói thì ta mới biết là ngươi muốn ăn…”

“Đạo trưởng, ngài có quen Đường Tăng không?” – Đầu óc Đỗ Trần bị lão làm cho mụ mị, lúc này hắn đang bị lão đạo dùng dây vải quấn cứng như xác ướp, chỉ thò được đầu ra ngoài, không hiểu dây vải của lão sao lại dài như vậy!

“Ồ ngươi làm sao biết ta quen Chiên Đàn Công Đức phật? Hắc, ta với Như Lai – sư phụ hắn – cũng là chỗ quen biết đấy! Sau này ngươi tới thế giới tây phương cực lạc, nếu bọn hòa thượng đầu trọc bắt nạt ngươi thì cứ nói tên ta – Bồ Đào!”

“Đạo trưởng, ta sai rồi, ta không muốn đến thế giới cực lạc, xin ngài đại nhân đại lượng, thả ta đi. Ta không dám trộm đồ của ngài nữa!”

Người lúc nguy nan, không thể không cúi đầu, Đỗ Trần một mặt ra vẻ sám hối nhưng ánh mắt không ngừng liếc ngang bốn phía, tìm cơ hội tháo chạy.

Đây là một ngôi miếu đạo, dựng trên một quả núi nhỏ vô danh, tồi tàn vô cùng, không khá hơn bỏ hoang là bao.

Còn Đỗ Trần là một tên trộm, một tên trộm kỹ thuật rất cao!

Vừa rồi Đỗ Trần vào miếu trộm đồ, bị lão đạo dùng chân giò đánh ngã lăn ra đất, rồi dùng vải tất quấn trói quanh người, hiện tại đầu hắn vẫn còn đang đau.

Lão đạo rút cánh gà bên hông, vả vả vào trán Đỗ Trần:

“Xem con mắt láo liên của ngươi, chắc đang nghĩ làm sao chạy trốn phải không? Cho ngươi biết, những tên tiểu tặc rơi vào tay bần đạo, đều bị lão nhân gia đưa đến tây phương cực lạc làm hòa thượng cả.”

“Đạo trưởng, ta năm nay mới hơn hai mươi tuổi, không thể đến tây phương cực lạc được!” – Đỗ Trần van xin, hắn từ lúc năm tuổi đã đi ăn trộm, vô số lần bị tóm, nghệ thuật “van xin” sớm đã đến mức xuất thần nhập hóa, chỉ thấy nước mắt ròng ròng, ánh mắt chân thành, khóe miệng run run:

“Đừng giết ta, đạo trưởng, nhà ta còn có đứa bé hai tuổi đang chờ ăn. Ngài thả ta, ta sẽ lập bài vị trường sinh cho ngài, đổi họ con ta thành họ ngài, kế thừa hương hỏa.”

Lão đạo miệng nhai chân giò, cất giọng nhừa nhựa:

“Tiểu tử, ngươi đúng là hỏng rồi, ngươi có con hả? Hừ!”

Lão nuốt thịt trong miệng, nhìn thẳng vào Đỗ Trần, nói rành mạch từng chữ:

“Ngươi, là, xử, nam!”

Đỗ Trần kinh hoàng, buột miệng nói:

“Lão làm sao biết được?”

“Bởi vì ta là Bồ Đào!” – Lão đạo thần sắc nghiêm túc, sau đó bấm ngón tay tính, cười vẻ bí hiểm – “Ồ! Ngươi đáng thương lắm phải không, từ nhỏ là cô nhi, từ năm tuổi đã phải tự trộm đồ kiếm sống, bảy tuổi, chín tuổi còn suýt đói chết! Chậc chậc, thiện tai, thiện tai! Nhưng bà mẹ ngươi cũng không trộm được ngọc bội của bần đạo ha!”

Đỗ Trần không tin có người tính được số mệnh, hắn thầm nghĩ, chắc lão đạo là kẻ nào đó được kẻ thù trước đây của Đỗ Trần mời tới, trước điều tra tử tế, sau tính kế dạy dỗ hắn.

Nhưng Đỗ Trần vẫn từ từ há hốc mồm, mắt trừng trừng nhìn lão đạo:

“Lão biết toán mệnh? Chuẩn không?” – Ánh mắt hắn chuyển qua miếng ngọc bội trắng sữa bên hông lão đạo, cười nói – “Cũng không trách được ta, chỉ bằng phong độ khí chất của ngài, nhìn một cái là biết ngay cao nhân, đồ của ngài nhất định là bảo bối, ngài xem, ta là trộm, thấy bảo bối làm sao không động tâm đây?”

Lão đạo được vỗ mông ngựa, vỗ đến khoan khoái, gật đầu nói:

“Ừm, ngươi nói có lý, chuyện này không trách ngươi, muốn trách, thì trách bần đạo khí chất, phong độ đều quá bắt mắt thôi…”

“Vậy ngài có thể… hê hê, tha cho ta không?”

“Sinh tử tự có mệnh trời! Tới đây, báo ngày tháng năm sinh, bần đạo xem thiên mệnh cho ngươi, tiểu tử ngươi mà lằng nhằng…” – Lão trừng mắt dọa dẫm – “Bần đạo đưa ngươi đến tây phương cực lạc làm hòa thượng!”

Đỗ Trần nhận định lão đạo trước mặt là kẻ thù phái đến trả thù, hắn cười nói:

“Ta sinh vào mồng một tháng một giờ tí âm lịch! Ngài xem thế nào?”

“Quái!” – Lão đạo nhìn Đỗ Trần từ trên xuống dưới, nói – “Giờ tí, mồng một tháng một, ngũ hành kim vượng, người sinh ra giờ đó theo lẽ phú quí vô cùng, ngươi làm sao lại nghèo đến nỗi suýt nữa chết đói? Hay là kiếp trước ngươi làm điều gì ác, nên kiếp này chết đói?”

Lão đạo ném chân giò đang cầm, hay tay sờ khắp người Đỗ Trần, thần thái đó, tư thế đó, chẳng khác lúc lão sờ chân giò!

“Đạo trưởng, ta chẳng có chỗ nào ra gì, ngài hạ thủ lưu tình, ta còn là xử nam a!”

“Tiểu tử, ngươi nghĩ gì thế? Bần đạo đối với đàn ông không có hứng thủ! Hừ, ngươi không phải tiểu ni cô.”

Lão đạo chép môi, không ngừng lắc đầu, bấm đốt ngón tay thở dài:

“Khà, chẳng trách kiếp này ngươi chịu tội. Hóa ra kiếp trước ngươi làm thổ phỉ, giết không ít người!”

Đỗ Trần cười:

“Đạo trưởng, ngài tính được kiếp trước của ta à?”

“Hừ, bần đạo cả mấy kiếp trước của ngươi cũng tính được, tới đây, để ta sờ thêm một tí!” – Lão đạo tay chân vùng vẫy sờ loạn lên, sau đó lão đột ngột đứng thẳng lên, nhặt lại chân giò cắn một miếng.

“A! Kiếp trước nữa thì là một tên hái hoa tặc. Hai kiếp làm việc ác, còn có thể chuyển thế thành người. Ngươi có phải họ Ngưu không?”

Đỗ Trần lắc lắc đầu:

“Ta họ Đỗ!”

“Không được, ngươi ngưu (trâu) như vậy, không họ Ngưu làm sao được?” – Lão đạo tiếp tục sờ Đỗ Trần – “Để bần đạo xem ba kiếp trước của ngươi.”

“Vô lượng thiên tôn! Ba kiếp trước ngươi là một tên tham quan. Quái, ngươi làm sao còn làm người? Ba kiếp làm ác liên tục, phải xuống địa ngục! Địa Tạng vương chẳng lẽ bỏ quên ngươi rồi?”

Lão đạo tiếp tục sờ, khuôn mặt núng mỡ kinh ngạc:

“Bốn kiếp trước ngươi là nữ, còn mưu sát thân phu!”

“Năm kiếp trước ngươi phạm thượng làm loạn, là tên phản tặc…”

“Sáu kiếp trước ngươi buôn bán trẻ em…”



“Hai mươi kiếp trước, ngươi mở hắc điếm!”



“Bốn mươi tám kiếp trước, ngươi bán cả bố ruột!”



“Tám mươi mốt kiếp trước, ngươi bán thuốc giả!”



“Chín mươi chín kiếp trước, ngươi, ngươi không ngờ đào mộ tổ của người khác, lấy trộm tín vật, đi lừa một quả phụ mù.”

Lão đạo ngồi xuống cạnh Đỗ Trần, vỗ ngực ngạc nhiên thốt:

“Ngươi không phải là thân thích với Địa Tạng vương chứ, chín mươi chín kiếp của ngươi, một kiếp cũng đủ xuống địa ngục rồi, thế… thế mà ngươi còn được làm người!”

Đỗ Trần bị làm phiền đến mức sắp ngủ gật, hắn thở dài một hơi, thầm nhủ, hóa ra hôm nay gặp phải một lão già thần kinh.

“Đạo trưởng, ngài có bản lãnh như vậy, tính xem một trăm kiếp trước ta làm gì?” – Đỗ Trần làm trò.

“Chờ ta nghỉ một lúc!”

Lão đạo mệt đến mức trán lấm tấm mồ hôi, mồ hôi theo mỡ chảy xuống mặt, nghỉ mấy phút, lão lại sờ Đỗ Trần,

“Vô lượng thiên tôn! Một trăm kiếp trước ngươi là một tên dân phu.”

“Hắc, không tồi, cuối cùng ta cũng có một lần làm người tốt!” – Đỗ Trần cười.

“Người tốt? Hừ!” – Lão đạo trừng mắt tức giận nói – “Ngươi là dân phu tu bổ trường thành, trộm cắp nguyên vật liệu, làm cho trường thành bị sập. Còn nữa, chứng kiến một thiếu phụ là phu nhân Mạnh Khương tế bái chồng chết, mà còn đổ tội cho người ta khóc đổ trường thành.”

Đỗ Trần quả muốn đứng dậy đá lão một cước, nhưng hắn còn bị trói,
“Lão thần kinh, ngươi sao không nói phần thư khanh nho1 cũng là ta làm đi?”

Lão đạo đối với việc Đỗ Trần trào phúng không để ý, đi vòng quanh Đỗ Trần mấy vòng, nói:

“Không được, loại người như ngươi, tất phải đưa đến tây phương cực lạc làm hòa thượng!”

Nói xong, lão giơ chân giò lên, chắc định dùng thứ đó đập chết Đỗ Trần.

“Đạo trưởng, thủ hạ lưu tình!” – Đỗ Trần vội vàng, hắn không muốn chết trong tay một lão già thần kinh – “Ngài thần thông quảng đại, có thể tưởng ra biện pháp nào khác dạy dỗ ta không?”

Lão đạo dừng lại, vừa nhai chân giò vừa trả lời:

“Biện pháp khác à… Đúng rồi!” – Mắt lão sáng lên, sáng hơn cả lúc thưởng thức chân giò.

“Ngươi làm ác nhân trăm kiếp! Vô lượng thiên tôn, phối với bộ công pháp này đúng là tuyệt! Tiểu tử, mau đứng lên, bái bần đạo làm sư phụ đi.”

Lão cởi trói cho Đỗ Trần.

Đỗ Trần đứng lên, hoạt động cho dãn gân cốt, cười:

“Lão thần kinh, chúng ta bái biệt thôi!”

Hắn quay người co chân định chạy.

Bình!

Lúc Đỗ Trần chạy đến cửa miếu, như va vào một bức tường vô hình, đẩy bật hắn lại phía sau.

Đỗ Trần đột ngột kinh hoàng, ngầng đầu nhìn lão đạo, chỉ thấy tay lão cầm miếng vải ném ra, miếng vải đó như có linh tính, như một con rắn bay đến trước mặt Đỗ Trần, trói chặt hắn lại.

“Ngươi, ngươi là… yêu pháp!” – Đỗ Trần run rẩy gào.

Đó không phải là một lão thần kinh, lão ta rõ ràng biết yêu pháp.

“Phì! Yêu pháp cái gì? Đây là tiên pháp!” – Lão đạo vẫy tay hút Đỗ Trần tới cạnh mình, đẩy hắn lăn ra đất, ngồi lên ngực “dạy dỗ” – “Hây, năm nay làm sao rồi? Trước đây có người vì bái sư, quỳ trước cửa nhà bần đạo mấy ngày mấy đêm, ngươi thì còn chạy trốn. Quái! Chẳng nhẽ chiêu bài của ta không đáng tiền nữa?”

Đỗ Trần thần hồn rúng động, cố dũng cảm hỏi:

“Ngài, thật… thật đúng là thần tiên chứ?”

“Không phải nói với ngươi rồi sao? Bần đạo và Như Lai rất quen.”

Đỗ Trần không biết mình đang làm gì nữa, thần tiên a, quả là có thần tiên, cơ hội thế này tuyệt đối không thể bỏ qua.

“Sư phụ, xin lão nhân gia cho con đứng dậy, con nguyện ý bái sư!”

“Không cần, ta thế này dạy ngươi.”

Lão đạo đứng lên lật người Đỗ Trần, cởi dây trói và khố của Đỗ Trần, tát mạnh một cái vào mông hắn:

“Để lại cái tiêu ký, hắc hắc, ngươi là người của ta rồi!”

Đỗ Trần gắng quay đầu nhìn, trên mông hắn đã thêm mấy chục hình xăm hoa sen dày đặc, đều còn là nụ hoa, chưa đóa nào nở.

Lão đạo chỉ vào mông hắn giải thích:

“Đồ nhi, nhìn thấy rõ chưa, thứ ta truyền cho ngươi gọi là Liên Hoa Bảo Giám, những bông sen (liên hoa) này là tiến độ, lúc toàn bộ đều nở ra, tức thần công của ngươi đã đại thành, có thể cùng Như Lai phật tổ, Ngọc hoàng đại đế uống rượu rồi!”

Đỗ Trần vui mừng, vội hỏi:

“Sư phụ, con làm sao tu luyện?”

“Tu luyện… đơn giản!”

Lão giơ một ngón tay, huơ huơ trước mặt Đỗ Trần:

“Chỉ có một biện pháp, ngươi làm việc thiện, việc thiện càng nhiều, càng lớn, hoa sen nở càng nhanh. Hắc! Kỳ thật công pháp này là hành thiện tích đức, tích lũy các thứ tiên gia nguyện lực. Thêm vào người trăm kiếp ác nhân như ngươi, quả là tuyệt rồi!”

“Chỉ đơn giản thế thôi à?” – Đỗ Trần không dám tin, – “Thế… có chiêu thức bí pháp gì nữa không?”

“Hắc hắc, không có! Nhưng ngươi xem hình dạng hoa sen…”

Đỗ Trần dưới sự chỉ điểm của lão đạo nhìn lại, chỉ thấy trên mông hắn, hoa sen xếp theo hình bát quái.

“Cái này gọi là Bát Quái Liên Hoa, mỗi lần mở một quái, thì ngươi lại được một chuyện tốt, còn chuyện tốt là cái gì, từ từ tìm hiểu. Ít ra cũng không làm ngươi thất vọng!”

Đỗ Trần cười không ngậm được miệng, hắn không dám tin, cơ duyên tiên gia đã rơi xuống đầu hắn.

“Đúng rồi, đầu tiên nói cho ngươi một tin tốt, ngươi luyện công pháp của bần đạo, sẽ vĩnh sinh bất diệt, không nhập lục đạo luân hồi! Cái đó… cũng có thể gọi là trường sinh bất lão.”

Đỗ Trần cười sung sướng.

Hôm nay làm sao thế này? Lẽ nào hắn chịu khổ hai mươi mấy năm, đến hôm nay đã được bồi thường?

“Sư phụ, chỉ cần không ngừng làm việc thiện là được à?” – Hắn muốn xác nhận lại, có phải đơn giản như thế không.

“Không sai! Nó chỉ xem ngươi làm bao nhiêu việc tốt, không quan tâm ngươi làm bao nhiêu việc xấu, chỉ cần lúc ngươi hành thiện không làm việc xấu là được rồi. Chỉ là…”

Lão đạo híp mắt, như đang chọc tức Đỗ Trần:

“Ngươi còn là xử nam hả?”

Đỗ Trần gật gật đầu.

“Nói cho ngươi một tin xấu, ‘Liên Hoa Bảo Giám’ này là đồng tử công, trước khi luyện thành không được thân cận nữ sắc!”

Đỗ Trần tái mặt.

Lão đạo tiếp tục cười nói:

“Hơn nữa càng về sau càng khó tiến bộ, lúc nhất quái, ngươi đưa người già qua đường cũng tiến bộ rất nhiều, đến bát quái… khà khà, ngươi cứu toàn nhân loại thì cũng gần thành rồi!”

Đỗ Trần vội nói:

“Vậy con phải làm việc tốt bao nhiêu năm mới đủ?”

“Không vội, dù sao ngươi cũng không nhập lục đạo luân hồi, sợ gì? Ngươi từ từ làm việc tốt đi! Chắc khoảng một nghìn tám trăm năm thôi.”

Lão đạo liếc nhìn hạ thân Đỗ Trần rồi cười:

“Ta cảnh cáo ngươi, trước khi công pháp đại thành, tuyệt đối không được thân cận nữ sắc, nếu không… ‘Liên Hoa Bảo Giám’ này sẽ tự giúp ngươi tịnh thân đấy.”

“Lão… Vậy nghĩa là ta phải chờ mấy ngàn năm mới được thân cận nữ sắc à?” – Đỗ Trần hét lớn.

“Ta không luyện nữa, ta rút lui! Ngươi đuổi ta khỏi môn trường đi!”

Lão đạo đứng dậy, tháo dây trói trên người Đỗ Trần ra:

“Muộn rồi!”

Đỗ Trần bật dậy, cầu xin:

“Đạo trưởng, ngài xem, ta làm ác trăm kiếp, ngài thu loại đồ đệ này sẽ thua thiệt lắm.”

“Ngươi xấu ư? Ta có tên đồ đệ so với ngươi còn xấu hơn, là cái tên quỳ trước cửa nhà ta mấy ngày mấy đêm đó.”

“Nhưng ta là ăn trộm mà.”

“Ngươi ăn trộm có là gì? Tên đồ đệ kia của ta ăn trộm tiên đan của Lão Quân, bàn đào của Vương Mẫu, so với hắn, ngươi đáng là gì?”

“Nhưng mà… nhưng mà…” – Đỗ Trần khóc thảm thiết, nấc ra một câu – “Lão để ta làm thái giám, còn không bằng trực tiếp đưa ta đến tây phương cực lạc làm hòa thượng thôi.”

“Hắc hắc! Ta đã đưa một đứa đồ đệ đi rồi, không muốn đưa đứa thứ hai!”

Dưới chân lão đạo đột nhiên xuất hiện một đóa tường vân, lão từ từ bay lên, vẫy tay nói:

“Đồ nhi, vì không được gần nữ sắc, ngươi cố gắng làm việc tốt đi, vi sư tạm biệt đây!”

Đột nhiên, lão đạo cưỡi mây bay mất.

Đỗ Trần kinh hoàng, vội há miệng chửi lớn:

“Đồ lão già thần kinh, lão tử vẫn còn là xử nam a! Thôi rồi, ta phải làm lão già vạn tuổi xử nam rồi…”

Buồn bã quay đầu, Đỗ Trần nhìn hoa sen trên mông, phẫn nộ không nơi phát tiết, chỉ lên trời hét:

“Mẹ kiếp! Cái loại thần kinh bệnh như lão, ai thèm quỳ trước cửa mấy ngày mấy đêm, chỉ có thằng ngu!”

Bộp!

Đột nhiên có người vỗ vai hắn.

Đỗ Trần vội quay đầu nhìn, hóa ra là một hòa thượng môi mỏng má khỉ.

“Lão già vừa nói chuyện với ngươi chạy hướng nào rồi?”

Đỗ Trần ngây người, tên hòa thượng này tới từ lúc nào, hắn không hề nhìn thấy? Chẳng lẽ hắn cũng là thần tiên?

Nghĩ đến đây, hắn cẩn thận hỏi lại:

“Ngươi là ai?”

“Ta là thằng ngu mà ngươi vừa nói quỳ mấy ngày mấy đêm trước cửa lão thần kinh kia, rồi trộm tiên đan của Lão Quân, bàn đào của Vương Mẫu.”

Nét mặt Đỗ Trần cứng lại, cười ruồi:

“Ai da, vậy là sư huynh của ta rồi, sư huynh quý tính?”

“Quý tính Tôn, gọi ta Ngộ Không sư huynh là được rồi!”

Phịch!

Đỗ Trần ngồi bệt xuống đất.

Hòa thượng nhíu mày nói:

“Sư phụ làm sao thu một tên đồ đệ vớ vẩn thế này, còn cho Tà Nguyệt Động một mạt đen đủi. Tiểu tử, tuy ngươi là sư đệ của ta nhưng ngươi dám chửi ta. Lão Tôn nguyền rủa ngươi kiếp sau làm đồ ngốc!”

Nói xong thì biến mất!

……

Từ đó, thiên hạ lại thêm một quái nhân ngày làm việc tốt, đêm đi trộm đồ.

Không lâu sau bông sen đầu tiên của Đỗ Trần nở một nửa, sau đó trong một lần gặp chuyện bất bình hắn ra tay và hi sinh một cách tráng liệt…

“Lão già thần kinh! Ngươi dám lừa ta! Vĩnh sinh bất tử à?”

Đó là tiêu đề của bài báo ra ngày hôm sau – Tiếng hét cuối cùng của liệt sĩ trộm vặt!

….Vâng, cố gắng cười ít thôi hoặc các bạn sẽ kiệt sức mà chết vào giây phút cuối cùng! Amen!

Đầu tiên phải nói rằng tớ là một fan cuồng nhiệt của đam mỹ, và hoàn toàn rất ít hứng thú với những thứ không phải là nó. Nhưng Liên Hoa bảo giám là một trong rất ít những ngoại lệ đó.

Đây là một câu chuyện hay, hóm hỉnh, hài hước, pha chút không khí anh hùng thượng võ nhưng bị “lưu manh” hóa một cách rất chi là đường đường chính. Có thể nói nhân vật chính từ một lưu manh chính hiệu biến thành “cứu thế chủ” với một quá trình hết sức là hấp dẫn và dở khóc dở cười, đặc biệt với tấm thân “xử nam” lê lết trong tình trường (Rõ là một tên háo sắc lại không thể nào không tỏ ra quân tử ca *Cười ha hả*).

Điều khiến tớ cảm thấy hay nhất đó là tư tưởng “thiện ác”trong truyện. Nó được thể hiện theo một cách rất chi là quái đản nhưng lại không thể không thừa nhận rằng nó rất…không sai !!!

Tiền dùng để làm gì ? Dĩ nhiên là để làm việc thiện. Kiếm tiền để làm gì ? Đương nhiên là làm việc thiện rồi!

Ồ, đừng để câu trên lừa đảo, hãy đọc để biết nhân vật chính trở thành một “đại thiện nhân” như thế nào trong suốt hành trình “hành hiệp trượng nghĩa” của mình.
Nho Sinh Tám Ngón
Nho Sinh Tám Ngón
Bạn Tri Âm
Bạn Tri Âm

Tổng số bài gửi : 697
Mỹ Kim : 1533
Join date : 08/11/2009

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết