Thống Kê
Hiện có 11 người đang truy cập Diễn Đàn, gồm: 0 Thành viên, 0 Thành viên ẩn danh và 11 Khách viếng thăm Không
Số người truy cập cùng lúc nhiều nhất là 138 người, vào ngày Mon Oct 14, 2024 11:51 pm
Đăng Nhập
Diễn Đàn Thơ Riêng
- anhtu955
-
NTD HOA VIÊN
- Nhã Kỳ
- Caroline Judith
- Cô Đơn Mình Anh
- contimlanhlung
- Cao Nguyên
- Hải Âu
- Hương Như
- kurtcobain_vn
- Lam Điền
- Lâm Y Khách
- Lã Dở Hơi
- Lô Tô
- Nhậm Doanh Doanh
- Ngôi Sao Cô Đơn
- May Bac
- Mùa Đông
- mummim
- Minh Nhật
- Phạm Nhật
- Phong Thu
- Phiêu Dao
- Phượng_Hoàng
- Tan Vỡ Tình Đầu
- Từ Cát Tú
- Tử Long
- tuonglacphong
- Thuyen_Quyen
- Tramaha
- YVHT
Latest topics
» CẦN SỰ GIÚP ĐỞ CỦA CÁC THÀNH VIÊNby meocon_nhaky Sat May 22, 2021 1:50 am
» TẬP THƠ : TAN VỠ TÌNH ĐẦU !
by nguoitruongphu Sun Sep 20, 2020 4:19 am
» Những bản tình ca tiếng anh hay nhất [vietsub - lyrics - kara - effect]
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:26 pm
» 제이플라 J.Fla Cover Songs 2017 (Part 2)
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:25 pm
» Tinh Ve Noi Dau-Where Do We Go (Thanh Bui ft. Tata Young)
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:22 pm
» Ed Sheeran - Shape Of You ( cover by J.Fla )
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:20 pm
» Camila Cabello - Havana ( cover by J.Fla )
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:18 pm
» Camila Cabello - Havana (Official Audio) ft. Young Thug
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:17 pm
» Agar Tum Mil Jao - Tassawar Khanum - HD
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:14 pm
» Operacion Triunfo: Gala 5 - Nadia y Johana - Let it be
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:11 pm
» Frank Sinatra - My Way
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 10:07 pm
» Mughal - E - Azam - Teri Mehfil Mein Qismat - Lata Mangeshkar - Shamshad Begum - Chorus
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:56 pm
» The Beatles - Obladi oblada
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:51 pm
» Britney Spears - ...Baby One More Time (Lyrics + Español) Video Official
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:45 pm
» Westlife - My Love (Official Video)
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:36 pm
» Westlife - Swear It Again (Official Video)
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:34 pm
» Westlife - Fool Again (Official Video)
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:30 pm
» Westlife - If I Let You Go (Official Video)
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:29 pm
» M2M - Pretty Boy (With Lyrics)
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:25 pm
» M2M - The Day You Went Away
by Thị Hến Sat Nov 10, 2018 9:24 pm
» CẢI CÁCH CHỮ VIỆT (MT-169)
by Ntd Hoa Viên Fri Sep 07, 2018 1:41 pm
» TÌM VỀ HƯƠNG CỎ (MT-168)
by Ntd Hoa Viên Thu Jul 05, 2018 10:44 am
» MÃNH HỔ SA CƠ (MT-167)
by Ntd Hoa Viên Tue Apr 10, 2018 3:47 pm
» QUÁN TRỌ TRẦN GIAN (MT-166)
by Ntd Hoa Viên Fri Apr 06, 2018 6:32 am
» CƯỠI VẠT SƯƠNG CHIỀU (Mẫn Thanh-162-163)
by Ntd Hoa Viên Mon Apr 02, 2018 9:52 am
» Theo dõi thông tin world cup 2018 nhé
by sport06mkt Fri Mar 30, 2018 5:06 pm
» Theo dõi thông tin world cup 2018 nhé
by sport06mkt Tue Mar 27, 2018 5:50 pm
» Thông tin mới nhất về lịch thi đấu World Cup 2018
by sport06mkt Wed Mar 21, 2018 4:05 pm
» [SƠN DƯỢC] Thủ Heo Xào Hương Liệu
by RELAX Sun Feb 18, 2018 8:16 pm
» [SƠN DƯỢC] GÀ HẤP
by RELAX Sun Feb 18, 2018 7:54 pm
» [Sơn Dược] CÁC LOẠI GÀ
by RELAX Sun Feb 18, 2018 7:30 pm
» [SƠN DƯỢC] TÓP MỠ
by RELAX Sun Feb 18, 2018 6:43 pm
» [SƠN DƯỢC] MỰC NƯỚNG
by RELAX Sun Feb 18, 2018 6:34 pm
» [SƠN DƯỢC] LÒNG HEO PHÁ LẤU
by RELAX Sun Feb 18, 2018 6:32 pm
» [Sơn Dược] LẨU CÁ
by RELAX Sun Feb 18, 2018 6:24 pm
» MỚI PHÁT HIỆN TRANG NÀY THƯỞNG 1 TRIỆU NÈ MẤY CHẾ
by sport06mkt Wed Jan 10, 2018 4:09 pm
» EM LÀ GIRL XINH RỒNG HỔ ĐÂY MẤY ANH
by sport06mkt Tue Jan 09, 2018 4:50 pm
» SẮP ĐẾN TẾT RỒI, CÁC BÁC CÓ CHUẨN BỊ GÌ CHƯA
by sport06mkt Mon Jan 08, 2018 4:04 pm
» MỜI MẤY ANH VÔ ĐĂNG KÍ CÙNG PÉ RỒNG HỔ ĐỂ TRÚNG 3 TRIỆU NÈ
by sport06mkt Fri Jan 05, 2018 4:32 pm
» ĂN CHƠI NGÀY TẾT NÈ, KIẾM THÊM THU NHẬP ĐI NÀO
by sport06mkt Thu Jan 04, 2018 4:36 pm
» ĐĂNG KÍ LÀ CÓ THƯỞNG AH, DỄ QUÁ ĐI THÔI
by sport06mkt Wed Jan 03, 2018 12:16 pm
» BẠN MUỐN CÓ TIỀN ĐI CHƠI TẾT – QUÁ DỄ LUÔN
by sport06mkt Tue Jan 02, 2018 3:45 pm
» HOT GIRL RỒNG HỔ XIN TẶNG MẤY ANH 100K TIỀN THƯỞNG SAU KHI ĐĂNG KÍ TÀI KHOẢN
by sport06mkt Fri Dec 29, 2017 3:54 pm
» CHƠI BẮN CÁ ĐỂ ĐƯỢC THƯỞNG 3 TRIỆU ĐI CHƠI TẾT
by sport06mkt Thu Dec 28, 2017 5:19 pm
» Ngựa hí ngàn dặm Trải nghiệm kinh hoàngggg
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:50 pm
» 10 Vận Động Viên Gian Lận Tại Thế Vận Hội Olympic
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:44 pm
» Wang Rong Rollin - Chick Chick (王蓉 - 小雞小雞) MV
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:30 pm
» BIG MOUTH (BM) BANAL NA ASO @ ZIRKOH MORATO
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:25 pm
» Bài hát khó hát nhất thế giới :)) THẤP THỎM (忐忑) ca sĩ CUNG LÂM NA (龔琳娜) [HD]
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:22 pm
» Top 5 bài khó hát nhất Thế giới
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:20 pm
» Bài hát siêu chất thánh nào hát lại được ^_^
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:18 pm
» Sặc cơm với tên khai sinh có 1 0 2 độc quyền của Việt Nam
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:12 pm
» 10 bài kiểm tra của học trò khiến giáo viên cười ra nước mắt
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 7:07 pm
» NGHỆ THUẬT VẼ 3D GÂY ẢO GIÁC CON TÊ GIÁC LUÔN
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 6:36 pm
» Những Kiệt Tác Vẽ Bậy Sách Giáo Khoa - 100 Hilariously Defaced Textbooks
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 6:33 pm
» 10 Người khiến Bill Gates cảm thấy TỦI THÂN vì NGHÈO QUÁ - Tốp 5 Kỳ Thú - Microsof
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 6:23 pm
» 7 Pha ướp xác dưới băng hài hước của động vật - khoảng khắc kỳ thú - Tốp 5 Kỳ Thú
by Sách Siêu Wed Dec 27, 2017 6:18 pm
» ĐĂNG KÍ CÓ ĐƯỢC THƯỞNG ÍT NHẤT 3 TRIỆU NHOA NHOA
by sport06mkt Wed Dec 27, 2017 3:17 pm
» KIẾM TIỀN 3 TRIỆU ĐI CHƠI TẾT TÂY ĐI MẤY TÌNH YÊU ƠI
by sport06mkt Tue Dec 26, 2017 2:13 pm
» KIẾM 3.000.0000 TIỀN THƯỞNG KHI ĐĂNG KÍ NÀY
by sport06mkt Mon Dec 25, 2017 4:14 pm
» Wow, đăng kí là có cơ hội trúng iphone X nhen
by sport06mkt Fri Dec 22, 2017 3:39 pm
» HẤP DẪN LẮM ĐÓ NHA,ĐĂNG KÍ VỪA CÓ 100K VỪA ĐƯỢC ĐI CHƠI CÙNG HOT GIRL NOEL NÈ
by sport06mkt Thu Dec 21, 2017 3:38 pm
» Hương Tràm- Em Gái Mưa (Cover)- LyLy gần 4 tuổi
by Hương Như Wed Dec 20, 2017 9:21 pm
» Em mới kiếm được 1 triệu dễ dàng từ trang này nè mấy chế ơi
by sport06mkt Wed Dec 20, 2017 2:45 pm
» KIẾM 100K ĐI ĂN XÚC XÍCH NÈ
by sport06mkt Tue Dec 19, 2017 2:36 pm
» MOÁ ƠI, ĐĂNG KÍ LÀ CÓ NGAY 100K,DỄ THƯƠNG VÃI LUÔN
by sport06mkt Mon Dec 18, 2017 3:34 pm
» RỒNG HỔ LÊN MÂY – CÓ CÂY LÚC LẮC – HỎI THĂM 3 TRIỆU TIỀN THƯỞNG CÓ HAY CHƯA
by sport06mkt Fri Dec 15, 2017 11:39 am
» CHƠI BẮN CÁ, ĐƯỢC THƯỞNG 3 TRIỆU LIỀN À CÁCH CHƠI BẮN CÁ ĐƯỢC THƯỞNG 3 TRIỆU
by sport06mkt Thu Dec 14, 2017 5:45 pm
» CÓ VIP LÀ CÓ THƯỞNG – QUÀ TẶNG BAO LA
by sport06mkt Wed Dec 13, 2017 3:42 pm
» TRANG NÀY ĐẶC BIỆT QUÁ, TẠO TÀI KHOẢN CÓ THƯỞNG LUÔN
by sport06mkt Tue Dec 12, 2017 3:50 pm
» ƠN GIỜI CẬU ĐÂY RỒI 2015 | TẬP 12 - NGÔ KIẾN HUY & TRẤN THÀNH
by RELAX Mon Dec 11, 2017 10:38 pm
» Thầy tế Trấn Thành quyến rũ công chúa Ai Cập phản bội chồng con
by RELAX Mon Dec 11, 2017 9:49 pm
» ĐĂNG KÍ TÀI KHOẢN LÀ CÓ 1 TRIỆU LIỀN NHEN
by sport06mkt Mon Dec 11, 2017 4:17 pm
» Đĩa Bay Người Ngoài Hành Tinh Xuất Hiện Tại Malaysia
by RELAX Sat Dec 09, 2017 9:01 pm
» Bao Giờ Lấy Chồng? [OFFICIAL M/V]
by Thị Hến Sat Dec 09, 2017 8:36 pm
» Rằng Em Mãi Ở Bên [OFFICIAL M/V]
by Thị Hến Sat Dec 09, 2017 8:33 pm
» MỪNG GIÁNG SINH AN LÀNH – THƯỞNG 3 TRIỆU CHO AI ĐĂNG KÍ NÀO
by sport06mkt Fri Dec 08, 2017 4:23 pm
» NGỌN ĐUỐC TÀN (MT-159-160)
by Ntd Hoa Viên Thu Dec 07, 2017 5:16 pm
» NHANH TAY LÊN, ĐĂNG KÍ CÓ 3.000.000Đ
by sport06mkt Thu Dec 07, 2017 4:36 pm
» MR SIRO NGHE ĐI RỒI KHÓC ♪♪ Tuyển Tập Những Bài Hát Hay Nhất Của Mr Siro 2017
by lethuyhang Fri Dec 01, 2017 10:23 pm
MÁI TÓC THANH XUÂN - Phù Dung Tím
Trang 1 trong tổng số 1 trang
MÁI TÓC THANH XUÂN - Phù Dung Tím
Nghi dừng xe trước cổng nhà thờ, hít thở một hơi dài như để làm dịu cơn đau đăng xâu xé trong lồng ngực rồi bước ra xẹ Cánh cửa nhà thờ khép kín, lạnh lùng như tim anh ngày ấy đã khép lại với Nghi, bỏ Nghi vật vã trong những nỗi đau bên ngoài đời anh. Anh không bao giờ quay lại để biết Nghi đã khổ sở như thế nàọ Cánh cửa kia đã khép, khép lại suốt năm năm. Năm năm kể từ ngày ấy, Nghi đã giết chết tuổi thanh xuân của mình bằng những niềm đau . Với những đêm thức trắng, những bài thơ não nùng viết bằng máu của con tim khờ dại . Còn anh ? Anh đã sống như thế nào ? Nghi rất muốn biết, nhưng sự ngăn cách của cả không gian lẫn tâm hồn đã tách biệt anh và Nghi ra hai thế giới khác nhaụ Hai tinh cầu xoay theo hai quỹ đạo không trùng nên mãi mãi chia xa . Vậy mà trong suốt năm năm dài đăng đẳng, Nghi vẫn hy vọng, vẫn chờ đợi có một ngày gặp lại anh và vẫn tin rằng, ở một góc trong tim anh, dù thật nhỏ nhoi, vẫn còn Nghi tồn tại . Nghi đã cố bám víu vào niềm tin này mà sống, mà cố gắng để vượt qua những gian nan trong cuộc đời.
Tốt nghiệp đại học với bằng ưu tú, Nghi đi làm cho một công ty ở thành phố Nghi đi học với hy vọng rằng họ sẽ chuyển Nghi qua thành phố anh làm việc, vì Nghi không tìm được cho mình chỗ làm nơi anh ở . Cho tới khi ...có một ngày, một ngày đầu mùa xuân sau khi Nghi nhận được thông tri là sẽ được chuyển về làm nơi thành phố của anh . Thành phố nằm cạnh biển mà Nghi đã yêu từ lần đầu đặt chân đến . Nghi yêu thành phố đó bằng một sự thôi thúc sâu thẳm trong tâm hồn mà chỉ sau khi yêu anh rồi Nghi mới hiểu được lý do . Nhận được tin Nghi mừng như trẻ được quà, như một người suốt đời bị mất mát vừa nhận được lời đáp ứng từ Thượng Ðế về những điều nguyện của mình . Nghi ôm chầm lấy Tuyết, siết mạnh nhỏ bạn thân như để chia xẻ những niềm vui trong tim mình. Có phải vì quá vui mừng mà Nghi không nhận ra rằng trên tay Tuyết đang cầm một ...tấm thiệp hồng ! Tuyết yên lặng cho Nghi siết, cho Nghi liên thuyên nói như người nằm mộng về những dự định của Nghi khi đến đó .
- Tuyết ơi ....Nghi vui quá, Nghi sắp được gặp anh rồi ! Việc đầu tiên Nghi sẽ làm sau khi ổn định là tìm anh . Nghi phải tìm anh Tuyết ạ . Nghi nhất định sẽ tìm được anh ....
- Nghi ....
Giọng Tuyết nghe như có gì nghèn nghẹn mà Nghi lại chẳng nhận ra . Nghi còn đang mải nói về dự định, về tương lai, về hy vọng ...hy vọng ....
- Tuyết biết không, Nghi chờ đợi ngày này đã suốt năm năm . Năm năm rồi Tuyết, năm năm kể từ lúc xa anh . Tuyết ơi ...Nghi hồi hộp quá, không biết Nghi phải làm gì, nói gì khi gặp lại anh đây Tuyết ??
- Nghi .....
- Tuyết nghĩ Nghi nên ....
- Nghi !
- Chuyện gì Tuyết ?? Sao mắt Tuyết lại ướt ?? Tuyết mừng cho Nghi hả ? Sao mà Tuyết dễ khóc quá vậy, từ hồi nào đến giờ cũng không thay đổi . Còn Nghi thì dường như không có nước mắt để mà khóc . Nhưng khi gặp anh có lẽ Nghi sẽ khóc thật nhiều đó Tuyết . Tại vì nước mắt mà Nghi giữ lại trong tim bấy lâu nay sẽ tuôn ra một lần . Nếu anh ôm Nghi vào lòng, chắc Nghi sẽ khóc ướt vai anh . Nghi
- Nghi ơi ....đừng nói nữa !
Tuyết quay đi và bật lên nức nở . Ðôi bờ vai gầy của Tuyết run lên từng chập . Nghi ngỡ ngàng, nhìn Tuyết bằng đôi mắt to ngơ ngác. Nắng chiều vàng cô độc, xuyên qua khung kính của văn phòng, hắt bóng hai người lên tường vôi trắng. Hai chiếc bóng nhỏ nhắn, yếu đuối như nhau . Tuyết với đôi vai gầy và những lọn tóc ngắn đang rung lên theo từng tiếng nấc, Nghi với mái tóc dài phủ gối, mái tóc chưa từng cắt từ năm mười bảỵ Quá bất ngờ, Nghi cũng chẳng biết làm gì, đành đứng yên nhìn bạn mình .
- Tuyết ....Tuyết sao vậy ???
Nghi đặt một bàn tay thon dài với từng ngón mỏng manh lên vai Tuyết, nắn nhẹ như vừa an ủi, vừa chia sẻ với bất cứ lý do đang khiến cho Tuyết khóc. Tuyết quay lại, nhìn Nghi bằng đôi mắt đẫm lệ và dường như định nói với Nghi một điều gì đó mà nói không nên lời . Cái nhìn đầy đau xót và thương cảm của Tuyết làm trái tim Nghi đập mạnh . Nghi chờ đợi, một sự chời đời tưởng chừng là hàng thế kỷ .
- Nghi ơi Nghi tự đọc đi.
Cầm tấm thiệp trên tay mà Nghi nghe những nỗi đau như băng đá đang tan ra từ trong tim mình. Tan đến đâu là máu Nghi đông lại đến đó . Nghi mở tấm thiệp bằng những ngón tay run run và trong đầu vẫn âm thầm cầu nguyện . Lời khẩn cầu tuyệt vọng với bất cứ một ai đang cầm vận mạng của Nghi .
"Cô em gái nuôi, có rảnh về dự đám cưới của anh không ?? Anh biết mấy tháng này em bận làm việc ở Australia, bận đến nỗi không có thời gian gởi email thăm hỏi anh nuôi này nữạ Nhưng anh vẫn gởi thiệp cho em, anh không biết địa chỉ kia nên gởi đến địa chỉ nhà bên này của em thôị Nếu về kịp thì đến nhe . Anh rất mong gặp được em trong ngày vui này . Anh, Viễn"
Tấm thiệp màu đỏ với những hàng chữ mạ vàng và hình cô dâu chú rễ vuột khỏi tay Nghi, rơi xuống sàn nhẹ nhàng như chiếc lá, không một tiếng động. Nhưng trong tim Nghi thì cả đất trời sụp đổ, Nghi không còn đứng vững trên đôi chân mình nữạ Nghi quỵ . Tuyết ôm lấy đôi vai nhỏ, đôi vai đã oằn mình gánh một gánh sầu suốt bấy lâu nay chỉ vì một hy vọng mong manh, dìu Nghi ngồi lên ghệ Nghi ngồi bất động, mắt nhìn về một nơi vô định mà dường như không thấy được gị Tuyết nhìn Nghi đau xót, trong thâm tâm Tuyết mong là Nghi sẽ khóc, sẽ vật vã cho tới khi Nghi không còn khóc nổi nữa . Nếu Nghi có thể khóc thì có lẽ sau đó Nghi sẽ không sao . Cũng như ngày xưa, nếu Nghi đã khóc thì có lẽ Nghi không đau khổ suốt bấy nhiêu năm . Nhưng không, Nghi không khóc . Nghi vẫn ngồi, im như một pho tượng . Nếu bây giờ đất có vỡ dưới chân Nghi, trời có sập trước mắt Nghi, có lẽ Nghi cũng không nhìn thấỵ Nghi đang lắng nghe những nhịp đập đứt quãng của tim mình. Nghe từng dòng máu lạnh chảy khắp toàn thân, mang sự giá buốt như trăm ngàn mũi kim đâm vào khắp người . Cơn đau làm cho Nghi tê dại, làm cho Nghi không còn biết là mình đang sống hay đã chết . Tuyết vô vọng, đau đớn nhìn Nghi . Bằng tất cả sự chân thành của tình bạn, Tuyết mong là những niềm đau của Nghi hãy sang hêt' cho mình . Nhưng Tuyết không làm sao hơn được, đành nhìn Nghi quặn mình trong tuyệt vọng mà oán trách con người ở chân trời xa kia thậm tệ .
Tuyết hận mình sao lại vướng vào trong quan hệ oan nghiệt này . Năm xưa, Nghi đã hết lòng năn nỉ Tuyết hãy tiếp tục làm bạn với Viễn để Nghi còn được biết tin tức về Viễn . Nhưng oái oăm và oan trái thay, Viễn lại không biết Nghi là bạn thân của Tuyết . Nghi làm bạn với Tuyết khi Viễn đã xa Nghi, đã đẩy Nghi ra khỏi cuộc đời mình bằng sự hững hờ khắc nghiệt nhất . Trong một sự tình cờ Tuyết gặp Viễn ở một trang thơ và nhận lời làm em nuôi Viễn, để giúp Nghi nuôi dưỡng cái hy vọng mong manh mà Nghi đang cố bám víu như là lẽ sống . Mà có ngờ đâu, cái lẽ sống kia bây giờ đang là ngọn dao đâm vào trái tim Nghi . Càng thương Nghi, Tuyết càng tự trách và hối hận .
Hơn nửa năm qua Tuyết sang Úc làm việc . Vì muốn được thành công, Tuyết dồn hết tâm trí đi làm mà không còn liên lạc với ai ngoài những lá thư thăm hỏi thưa thớt cho Nghi . Vì cả Nghi cũng phải cố gắng để có thể được chuyển về thành phố của Viễn . Ban đầu, khi thấy Nghi cắm đầu làm việc mà không nghĩ đến chuyện gì, Tuyết cứ đinh ninh là Nghi đã quên . Tuyết không cho ai địa chỉ sở làm của mình, lại ít khi xem thơ ở những địa chỉ cũ nên không hề biết gì về Viễn . Có chăng chỉ là những lời thăm hỏi bình thường sau một thời gian dài không liên lạc . Cho tới khi từ Úc trở về, nhận được thiệp của Viễn, lá thiệp bị người nhà bỏ quên cả tháng hơn trong ngăn kéo, thì chỉ cách ngày cưới có năm ngày . Tuyết bàng hoàng, không tin vào những gì đang xảy ra và muốn mạnh tay quăng tấm thiệp quái ác kia đi . Hình ảnh Nghi với khuôn mặt ít khi son phấn, xanh xao, đôi mắt buồn muôn thuở, vào đôi môi dường như đã quên làm sao để cười lảng vảng trong tâm trí Tuyết . Trái tim Tuyết như bị ai bóp chặt, chưa biết phải làm gì thì Nghi gọi Tuyết đến văn phòng Nghi . Vừa thấy Tuyết là Nghi ôm chầm cô bạn nhỏ bằng tất cả những niềm vui và nụ cười rạng rỡ nhất mà Tuyết được nhìn thấy từ mấy năm qua . Vậy mà bây giờ ....Nghi ngồi đó, với một khuôn mặt vô cảm và một tâm hồn đang chết lặng, như bị nhận chìm dưới tận đáy con sông sầụ
- Nghi ....Ðừng như vậy, đừng như vậy mà Nghi ....Tuyết xin lỗi, xin lỗi đã không giúp gì được cho Nghi . Xin lỗi Nghi ....xin lỗi ...
Nghi ngước lên nhìn Tuyết bằng đôi mắt ráo hoảnh, mà chứa đựng cả trời biển đau thương . Biển cạn, cạn khô như máu trong tim của Nghi bây giờ . Siết mạnh bàn tay Tuyết trong tay mình như một sự trấn an, Nghi gượng đứng dậy đi về phía bức tường bằng kính, nơi Nghi có thể nhìn thấy hoàng hôn đang sụp xuống, tím thẫm một góc trời xa xa .
- Tuyết về đi, Nghi muốn được một mình, yên tịnh . Nghi không sao đâu, Tuyết đừng lo .
- Ðể Tuyết ở lại với Nghi, hay là Nghi nên về nhà đi, đã tan sở rồi mà .
- Nghi muốn ở thêm chút nữa . Hoàng hôn hôm nay đẹp quá, Nghi muốn ngắm hoàng hôn, Tuyết về đi .
- Nghi ...
- Về đi Tuyết, cho Nghi một chút yên tịnh đi . Nghi cần sự yên tĩnh để tiếp nhận sự thật này . Nghi sẽ không làm chuyện gì dại dột đâu . Tuyết hiểu Nghi mà .
Ánh mắt cương quyết của Nghi làm cho Tuyết hiểu mình không thể nán ở lại thêm . Hơn ai hết, Tuyết là người rõ ràng nhất về sự bướng bỉnh có phần ngang tàng của Nghi, nhất là khi Nghi cho rằng mình đang làm đúng . Mà trên thực tế thì cũng ít khi Nghi làm sai một điều gì . Mặc dù không phải mong mình trở thành một người hoàn hảo, Nghi luôn luôn tìm cách tránh gây lỗi bằng mọi giá và có một đòi hỏi thật cao về bản thân . Có lẽ, trong đời Nghi, sai phạm lớn nhất là đã không chịu buông tay với cuộc tình của Viễn . Một sự lầm lạc Tuyết đã cảm nhận được từ lâu nhưng không ngăn cản nổi, một phần cũng do sự cố chấp của Nghi . Tới bây giờ thì đã muộn, hay có lẽ ngay từ khi Tuyết mới biết về chuyện này thì đã muộn . Nghi đã lún quá sâu trong sự sai lầm đó từ đầu rồi . Mà bây giờ cho dù có nói gì cũng không còn ý nghĩa .
Cánh cửa khép lại nặng nề sau lưng Tuyết, bỏ Nghi lại một mình trong sự tĩnh mịch vô chừng. Không gian chùng xuống như nắng chiều ngoài khung kính . Nghi đứng lạnh lùng, khoanh tay lại nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt, nhưng có thấy được gì ngoài những niềm đau . Chiều càng xuống, nắng càng nhạt và bóng đêm bắt đầu ngự trị vùng mênh mông ngoài kia bằng một màu đen tối . Còn trong tim Nghi thì sao ? Bóng tối đã ập xuống kể từ khi nàng cầm trên tay tấm thiệp cưới màu đỏ thắm, đỏ như màu máu trái tim Nghi . Phải chăng người ta đã dùng máu tim nàng để nhuộm hồng Hạnh Phúc của họ ? Ðột nhiên Nghi muốn cười, cười ngạo nghễ bằng tất cả đau thương trong lòng mình như nàng vẫn cười bấy lâu nay mỗi khi nghĩ về anh, mỗi khi cơn lũ sầu tư kéo về, nhận chìm Nghi trong trăm vạn niềm khắc khoải . Những khoảnh khắc đó, nếu là một người con gái khác, có lẽ người ta đã khóc, đã quằn quại, rồi sau đó người ta sẽ quên và đi tiếp con đường của mình . Nhưng Nghi thì không, nàng không khóc nên nỗi buồn không thoát ra được, mà đọng lại trong tim, làm trái tim Nghi càng ngày càng lạnh, như bị phủ bằng những lớp băng . Cho tới hôm nay, khi những lớp băng kia tan ra thì Nghi vẫn không khóc được . Lớp băng kia không tan thành nước mắt như nàng thường nghĩ, mà nó hòa vào máu, luân chuyển và biến cả con người Nghi thành một tảng băng . Nhưng có lẽ như vậy đã tốt hơn, ít ra Nghi không cảm nhận được sự hiện hữu quá thiết thực của cơn đau đang hành hạ nàng.
Nghi nhìn trân trối vào ô kính trước mặt, bắt gặp trong bóng đêm mờ ảo hình ảnh một người con gái với mái tóc thật dài, đôi mắt thật buồn đang trôi nổi trên không trung của những toà cao ốc. Tuyết đã bậ t đèn trong phòng trước khi rời khỏi, ánh sáng nhạt nhòa biến bức tường kính kia thành một tấm gương lớn, phản ảnh căn phòng lẫn với bóng đêm bên ngoài thành một bức tranh hỗn tạp . Và trong bức tranh hỗn tạp của những vật dụng trong văn phòng, những ánh đèn ngoài phố và chút ánh sáng cuối cùng của chiều tà là bóng dáng Nghi, bơ vơ trong muôn trùng hình ảnh xen vào nhau, như lạc lơng giữa muôn trùng ký ức . Có ngọn đèn nào bên ngoài lồng vào mắt Nghi, chiếu sáng lên như một vì sao lạc giữa bao la vũ trụ Một vì sao lẻ loi . Nghi dưa tay chạm vào bức tranh, mân mê vì sao trong mắt người con gái mà ước gì vì sao kia sa xuống má nàng, và để lại đằng sau một vệt sáng dài, dẫn lối cho nàng tìm được sự lãng quên . Nhưng không . Vì sao kia vẫn chiễm chệ ngự trong mắt cô gái, long lanh như một giọt ...nước mắt! Một giọt nước mắt chẳng thể rơi! Nghi cuối đầu tuyệt vọng, và bắt gặp một dòng sông đổ dài từ bời vai người con gái, phủ gần hết thân hình mỏng manh, tiều tụy của nàng. Một dòng sông đen nhánh, mà nàng thường trân trọng, nâng niu . Nghi đưa tay vuốt từng lọn tóc nhỏ, như muốn gởi những nỗi đau theo dòng sông kia trôi đi vào vô tận, khi dòng sông đã không lấp nổi muộn phiền .
Bằng từng bước chân mệt mỏi, Nghi bước tới, cuối xuống nhặt tấm thiệp lên . Năm ngày nữa, cũng là ngày Nghi phải có mặt ở bên kia để chuẩn bị nhận việc làm mới . Thành Phố Ðau Thương . Nghi nhìn tấm thiệp, nhìn vào những lọn tóc trên vai mà cay đắng . Khi còn đi học, mỗi lần ai hỏi là Nghi hay nói mình đang để tóc thề . Vì ai thì Nghi không nói, nhưng bây giờ thì Nghi đã biết rằng mái tóc kia không còn giá trị tồn tại nữa . Thì ra ngay từ lúc bắt đầu, ngay từ lúc Nghi một lòng một dạ trân trọng, giữ gìn tình yêu của mình thì tình yêu đó đã đổi thay . Vậy mà cho mãi đến hôm nay Nghi mới biết . Nghi đã bỏ ra gần hết tuổi thanh xuân của mình để nuôi dưỡng một giấc mơ, mà giờ đây Nghi mới hay rằng dó là ảo vọng . Nghi muốn cười mà nghe như tắc nghẽn trong tim, không cười lên thành tiếng được . Cái tên của chú rể đối với Nghi quen thuộc lắm, là một cái tên khắc sâu vào tâm khảm của Nghi suốt bấy lâu mà sao bây giờ nghe xa cách quá . Nghi thầm đọc tên chú rể, để nghe âm vang từ những nấm mồ quên lãng, ký ức chợt trở mình, gọi về kỷ niệm . Còn cô dâu là ai ?? Nhưng có khác biệt gì vì đó không phải và cũng không bao giờ là Nghi .
Nàng trở về đứng với bức tranh, mà bây giờ càng hiện rõ hơn vì trời đã hoàn toàn tắt nắng . Chiều đã đi rồi và chỉ còn đêm . Ðêm với bóng tối mênh mang , bóng tối dịu dàng như xoa dịu vết thương trong lòng Nghi . Nàng lặng yên nhìn bóng tối, ao ước được cuộn mình trong bóng tối để tìm sự chở che . Khi ánh đèn trong phòng tắt ngấm, bức tranh trở thành mờ ảo nhưng vẫn đủ cho Nghi nhìn ra mình, cô độc, lạc loài đứng giữa không gian mờ mịt, ngổn ngang như một vùng quá khứ . Không biết người con gái kia đã đứng bao lâu trong bức tranh đó. Từ lúc những vì sao bắt đầu xuất hiện trên cao cho tới khi bình minh ló dạng. Bức tranh mờ dần theo ánh sáng bên ngoài và cuối cùng biến mất. Ngôi sao trong mắt người con gái vụt tắt . Hình ảnh nàng tan vào một vùng ánh sáng chói lòa của bình minh . Lại một ngày nữa đi qua . Sau một đêm thức trắng, Nghi quay về bàn làm việc mình và bắt đầu viết một lá thơ . Lẽ ra hôm qua đã là ngày cuối cùng của nàng ở văn phòng này nhưng nàng đã đứng suốt đêm cho đến bây giờ . Chưa bao giờ nàng thấy mệt mỏi và cần nghỉ ngơi như lúc này . Nghi thèm một giấc ngủ thật dài, nếu có thể dài đến trăm năm thì càng hay . Nàng cặm cụi viết và nhanh chân rời khỏi văn phòng trước khi nhân viên đầu tiên xuất hiện.
Thành Phố Ðau Thương của Nghi đang vào mùa xuân, cánh anh đào trải lụa dưới bước chân của những người lang thang ngoài phố, say mê ngắm nhìn một bờ sông hoa hồng phấn . Không ai buồn nhìn đến nàng, một lữ khách phương xa đang đi trên những cánh hoa rơi mà ngỡ như vừa giẫm lên những mảnh tình vỡ nát . Người vô tình và hoa cũng vô tình . Nghi chợt cười cay đắng rồi đi lang thang cho đến khi nàng dừng lại trước một tiệm cắt tóc . Nàng âu yếm vuốt mái tóc thanh xuân của mình lần cuối cùng trước khi bước vào ngưỡng cửa căn tiệm, ngưỡng cửa của một sự đoạn tuyệt với quá khứ và những giấc mơ thời con gái .
Và bây giờ, nàng đang đứng trước cổng nhà thờ, hộp quà ôm chặt trong tay . Có phải hộp quà quá nặng hay tâm tư nàng quá nặng nề mà bước chân Nghi chừng chao đảo . Bên ngoài nhà thờ im lặng quá, nhưng bên trong là một không khí thật trang nghiêm và tràn đầy ...Hạnh Phúc ?! Tiếng cha làm phép cưới âm vang trong nhà thờ, lọt ra ngoài chỉ những lời thật nhỏ . Thu hết can đảm và bằng một thái độ vững vàng, Nghi mở cửa bước vào vừa lúc cha hỏi mọi người
- Có ai ở đây phản đối cuộc hôn nhân này không ?
Mọi con mắt dồn về phía cửa, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt vô cảm như một pho tượng của Nghi . Có ánh mắt khó chịu , thắc mắc và ngỡ ngàng . Gió bên ngoài thổi vào tà áo tím và mái tóc ngang vai Nghi . Nàng rùng mình, và thấy như mình không đứng vững . Vì lạnh hay vì quá xúc cảm ? Nhưng đây không phải là lúc cho mình yếu đuối . Cần phải có một sự kết thúc, Nghi tự bảo mình và chậm rãi tiến đến bên anh . Nghi nhìn anh như nhìn về quá khứ, như nhìn trăng trong đáy nước, hoa trong gương . Anh cũng nhìn Nghi , hai ánh mắt giao nhau trong một khoảnh khắc thiên thu như nhìn từ hai vũ trụ, cố tìm ra một chút gì thân thuộc ở nơi nhau .
Nghi đến trước mặt anh và bằng một thái độ hết sức tự nhiên, một nụ cười thân thiện, hai tay trao hộp quà cho anh .
- Xin lỗi em đã tới trễ, nhưng muộn vẫn còn hơn không mà . Em xin chúc anh chị trăm năm hạnh phúc, răng long tóc bạc, mãi mãi bên nhau . Chiều nay em không đến dự tiệc được cho nên bây giờ phải gởi quà cho anh chị trước .
Anh đưa tay nhận hộp quà mà mắt không rời Nghi, nên không đọc được dấu hỏi trên khuôn mặt hiền từ, xinh đẹp của cô dâu . Nghi quay đi trước khi anh kịp giới thiệu Nghi với mọi người .
- Em là ....
Nghi dừng bước nhưng nàng không quay đầu lại .
- Một người ...bạn cũ ...Chúc ...mừng anh ....
Nói xong, nàng đi nhanh ra khỏi nhà thờ, như chạy trốn. Nhưng thật ra Nghi không cần phải trốn tránh, vì anh đã biết nàng là ai . Tà áo tím và ánh mắt buồn man mác như kỷ niệm những chiều mưa, mà thời gian không làm thay đổi được bao nhiêu đã nói cho anh biết . Nghi không hề quay đầu lại để nhìn anh. Cánh cửa khép lại, im lìm sau một tiếng "cách" khô khan, lạnh lẽo như trước khi nàng bước vào, đã xếp lại trong đời nàng một chương tình buồn tan tác . Ngoài trời đang mưa bụi, nàng lặng lẽ bước ra xe và nghe những giọt nước đang lăn dài trên má làm đôi môi mình mằn mặn . Nghi quay xe khỏi khuôn viên nhà thờ và cứ đi . Ði tới một chân trời xa nào mà nàng cũng không biết nữa . Lá thơ xin nghỉ việc của nàng bây giờ có lẽ ông chủ nàng đã nhận được, và cả lá thơ tạm biệt Tuyết cũng vậy . Bây giờ Nghi chỉ muốn đi thật xa, nơi nào còn đường cho nàng đi thì nàng sẽ tới, không cần biết mình phải về đâu . Nhưng nàng biết mình cần phải tự tìm cho mình một con đường, một con đường chỉ dành để nàng đi , đi tìm lại chính mình .
Ngày 6 tháng 11 năm 2002
Tình ơi xin vĩnh biệt....
( Phù Dung Tím )
Tốt nghiệp đại học với bằng ưu tú, Nghi đi làm cho một công ty ở thành phố Nghi đi học với hy vọng rằng họ sẽ chuyển Nghi qua thành phố anh làm việc, vì Nghi không tìm được cho mình chỗ làm nơi anh ở . Cho tới khi ...có một ngày, một ngày đầu mùa xuân sau khi Nghi nhận được thông tri là sẽ được chuyển về làm nơi thành phố của anh . Thành phố nằm cạnh biển mà Nghi đã yêu từ lần đầu đặt chân đến . Nghi yêu thành phố đó bằng một sự thôi thúc sâu thẳm trong tâm hồn mà chỉ sau khi yêu anh rồi Nghi mới hiểu được lý do . Nhận được tin Nghi mừng như trẻ được quà, như một người suốt đời bị mất mát vừa nhận được lời đáp ứng từ Thượng Ðế về những điều nguyện của mình . Nghi ôm chầm lấy Tuyết, siết mạnh nhỏ bạn thân như để chia xẻ những niềm vui trong tim mình. Có phải vì quá vui mừng mà Nghi không nhận ra rằng trên tay Tuyết đang cầm một ...tấm thiệp hồng ! Tuyết yên lặng cho Nghi siết, cho Nghi liên thuyên nói như người nằm mộng về những dự định của Nghi khi đến đó .
- Tuyết ơi ....Nghi vui quá, Nghi sắp được gặp anh rồi ! Việc đầu tiên Nghi sẽ làm sau khi ổn định là tìm anh . Nghi phải tìm anh Tuyết ạ . Nghi nhất định sẽ tìm được anh ....
- Nghi ....
Giọng Tuyết nghe như có gì nghèn nghẹn mà Nghi lại chẳng nhận ra . Nghi còn đang mải nói về dự định, về tương lai, về hy vọng ...hy vọng ....
- Tuyết biết không, Nghi chờ đợi ngày này đã suốt năm năm . Năm năm rồi Tuyết, năm năm kể từ lúc xa anh . Tuyết ơi ...Nghi hồi hộp quá, không biết Nghi phải làm gì, nói gì khi gặp lại anh đây Tuyết ??
- Nghi .....
- Tuyết nghĩ Nghi nên ....
- Nghi !
- Chuyện gì Tuyết ?? Sao mắt Tuyết lại ướt ?? Tuyết mừng cho Nghi hả ? Sao mà Tuyết dễ khóc quá vậy, từ hồi nào đến giờ cũng không thay đổi . Còn Nghi thì dường như không có nước mắt để mà khóc . Nhưng khi gặp anh có lẽ Nghi sẽ khóc thật nhiều đó Tuyết . Tại vì nước mắt mà Nghi giữ lại trong tim bấy lâu nay sẽ tuôn ra một lần . Nếu anh ôm Nghi vào lòng, chắc Nghi sẽ khóc ướt vai anh . Nghi
- Nghi ơi ....đừng nói nữa !
Tuyết quay đi và bật lên nức nở . Ðôi bờ vai gầy của Tuyết run lên từng chập . Nghi ngỡ ngàng, nhìn Tuyết bằng đôi mắt to ngơ ngác. Nắng chiều vàng cô độc, xuyên qua khung kính của văn phòng, hắt bóng hai người lên tường vôi trắng. Hai chiếc bóng nhỏ nhắn, yếu đuối như nhau . Tuyết với đôi vai gầy và những lọn tóc ngắn đang rung lên theo từng tiếng nấc, Nghi với mái tóc dài phủ gối, mái tóc chưa từng cắt từ năm mười bảỵ Quá bất ngờ, Nghi cũng chẳng biết làm gì, đành đứng yên nhìn bạn mình .
- Tuyết ....Tuyết sao vậy ???
Nghi đặt một bàn tay thon dài với từng ngón mỏng manh lên vai Tuyết, nắn nhẹ như vừa an ủi, vừa chia sẻ với bất cứ lý do đang khiến cho Tuyết khóc. Tuyết quay lại, nhìn Nghi bằng đôi mắt đẫm lệ và dường như định nói với Nghi một điều gì đó mà nói không nên lời . Cái nhìn đầy đau xót và thương cảm của Tuyết làm trái tim Nghi đập mạnh . Nghi chờ đợi, một sự chời đời tưởng chừng là hàng thế kỷ .
- Nghi ơi Nghi tự đọc đi.
Cầm tấm thiệp trên tay mà Nghi nghe những nỗi đau như băng đá đang tan ra từ trong tim mình. Tan đến đâu là máu Nghi đông lại đến đó . Nghi mở tấm thiệp bằng những ngón tay run run và trong đầu vẫn âm thầm cầu nguyện . Lời khẩn cầu tuyệt vọng với bất cứ một ai đang cầm vận mạng của Nghi .
"Cô em gái nuôi, có rảnh về dự đám cưới của anh không ?? Anh biết mấy tháng này em bận làm việc ở Australia, bận đến nỗi không có thời gian gởi email thăm hỏi anh nuôi này nữạ Nhưng anh vẫn gởi thiệp cho em, anh không biết địa chỉ kia nên gởi đến địa chỉ nhà bên này của em thôị Nếu về kịp thì đến nhe . Anh rất mong gặp được em trong ngày vui này . Anh, Viễn"
Tấm thiệp màu đỏ với những hàng chữ mạ vàng và hình cô dâu chú rễ vuột khỏi tay Nghi, rơi xuống sàn nhẹ nhàng như chiếc lá, không một tiếng động. Nhưng trong tim Nghi thì cả đất trời sụp đổ, Nghi không còn đứng vững trên đôi chân mình nữạ Nghi quỵ . Tuyết ôm lấy đôi vai nhỏ, đôi vai đã oằn mình gánh một gánh sầu suốt bấy lâu nay chỉ vì một hy vọng mong manh, dìu Nghi ngồi lên ghệ Nghi ngồi bất động, mắt nhìn về một nơi vô định mà dường như không thấy được gị Tuyết nhìn Nghi đau xót, trong thâm tâm Tuyết mong là Nghi sẽ khóc, sẽ vật vã cho tới khi Nghi không còn khóc nổi nữa . Nếu Nghi có thể khóc thì có lẽ sau đó Nghi sẽ không sao . Cũng như ngày xưa, nếu Nghi đã khóc thì có lẽ Nghi không đau khổ suốt bấy nhiêu năm . Nhưng không, Nghi không khóc . Nghi vẫn ngồi, im như một pho tượng . Nếu bây giờ đất có vỡ dưới chân Nghi, trời có sập trước mắt Nghi, có lẽ Nghi cũng không nhìn thấỵ Nghi đang lắng nghe những nhịp đập đứt quãng của tim mình. Nghe từng dòng máu lạnh chảy khắp toàn thân, mang sự giá buốt như trăm ngàn mũi kim đâm vào khắp người . Cơn đau làm cho Nghi tê dại, làm cho Nghi không còn biết là mình đang sống hay đã chết . Tuyết vô vọng, đau đớn nhìn Nghi . Bằng tất cả sự chân thành của tình bạn, Tuyết mong là những niềm đau của Nghi hãy sang hêt' cho mình . Nhưng Tuyết không làm sao hơn được, đành nhìn Nghi quặn mình trong tuyệt vọng mà oán trách con người ở chân trời xa kia thậm tệ .
Tuyết hận mình sao lại vướng vào trong quan hệ oan nghiệt này . Năm xưa, Nghi đã hết lòng năn nỉ Tuyết hãy tiếp tục làm bạn với Viễn để Nghi còn được biết tin tức về Viễn . Nhưng oái oăm và oan trái thay, Viễn lại không biết Nghi là bạn thân của Tuyết . Nghi làm bạn với Tuyết khi Viễn đã xa Nghi, đã đẩy Nghi ra khỏi cuộc đời mình bằng sự hững hờ khắc nghiệt nhất . Trong một sự tình cờ Tuyết gặp Viễn ở một trang thơ và nhận lời làm em nuôi Viễn, để giúp Nghi nuôi dưỡng cái hy vọng mong manh mà Nghi đang cố bám víu như là lẽ sống . Mà có ngờ đâu, cái lẽ sống kia bây giờ đang là ngọn dao đâm vào trái tim Nghi . Càng thương Nghi, Tuyết càng tự trách và hối hận .
Hơn nửa năm qua Tuyết sang Úc làm việc . Vì muốn được thành công, Tuyết dồn hết tâm trí đi làm mà không còn liên lạc với ai ngoài những lá thư thăm hỏi thưa thớt cho Nghi . Vì cả Nghi cũng phải cố gắng để có thể được chuyển về thành phố của Viễn . Ban đầu, khi thấy Nghi cắm đầu làm việc mà không nghĩ đến chuyện gì, Tuyết cứ đinh ninh là Nghi đã quên . Tuyết không cho ai địa chỉ sở làm của mình, lại ít khi xem thơ ở những địa chỉ cũ nên không hề biết gì về Viễn . Có chăng chỉ là những lời thăm hỏi bình thường sau một thời gian dài không liên lạc . Cho tới khi từ Úc trở về, nhận được thiệp của Viễn, lá thiệp bị người nhà bỏ quên cả tháng hơn trong ngăn kéo, thì chỉ cách ngày cưới có năm ngày . Tuyết bàng hoàng, không tin vào những gì đang xảy ra và muốn mạnh tay quăng tấm thiệp quái ác kia đi . Hình ảnh Nghi với khuôn mặt ít khi son phấn, xanh xao, đôi mắt buồn muôn thuở, vào đôi môi dường như đã quên làm sao để cười lảng vảng trong tâm trí Tuyết . Trái tim Tuyết như bị ai bóp chặt, chưa biết phải làm gì thì Nghi gọi Tuyết đến văn phòng Nghi . Vừa thấy Tuyết là Nghi ôm chầm cô bạn nhỏ bằng tất cả những niềm vui và nụ cười rạng rỡ nhất mà Tuyết được nhìn thấy từ mấy năm qua . Vậy mà bây giờ ....Nghi ngồi đó, với một khuôn mặt vô cảm và một tâm hồn đang chết lặng, như bị nhận chìm dưới tận đáy con sông sầụ
- Nghi ....Ðừng như vậy, đừng như vậy mà Nghi ....Tuyết xin lỗi, xin lỗi đã không giúp gì được cho Nghi . Xin lỗi Nghi ....xin lỗi ...
Nghi ngước lên nhìn Tuyết bằng đôi mắt ráo hoảnh, mà chứa đựng cả trời biển đau thương . Biển cạn, cạn khô như máu trong tim của Nghi bây giờ . Siết mạnh bàn tay Tuyết trong tay mình như một sự trấn an, Nghi gượng đứng dậy đi về phía bức tường bằng kính, nơi Nghi có thể nhìn thấy hoàng hôn đang sụp xuống, tím thẫm một góc trời xa xa .
- Tuyết về đi, Nghi muốn được một mình, yên tịnh . Nghi không sao đâu, Tuyết đừng lo .
- Ðể Tuyết ở lại với Nghi, hay là Nghi nên về nhà đi, đã tan sở rồi mà .
- Nghi muốn ở thêm chút nữa . Hoàng hôn hôm nay đẹp quá, Nghi muốn ngắm hoàng hôn, Tuyết về đi .
- Nghi ...
- Về đi Tuyết, cho Nghi một chút yên tịnh đi . Nghi cần sự yên tĩnh để tiếp nhận sự thật này . Nghi sẽ không làm chuyện gì dại dột đâu . Tuyết hiểu Nghi mà .
Ánh mắt cương quyết của Nghi làm cho Tuyết hiểu mình không thể nán ở lại thêm . Hơn ai hết, Tuyết là người rõ ràng nhất về sự bướng bỉnh có phần ngang tàng của Nghi, nhất là khi Nghi cho rằng mình đang làm đúng . Mà trên thực tế thì cũng ít khi Nghi làm sai một điều gì . Mặc dù không phải mong mình trở thành một người hoàn hảo, Nghi luôn luôn tìm cách tránh gây lỗi bằng mọi giá và có một đòi hỏi thật cao về bản thân . Có lẽ, trong đời Nghi, sai phạm lớn nhất là đã không chịu buông tay với cuộc tình của Viễn . Một sự lầm lạc Tuyết đã cảm nhận được từ lâu nhưng không ngăn cản nổi, một phần cũng do sự cố chấp của Nghi . Tới bây giờ thì đã muộn, hay có lẽ ngay từ khi Tuyết mới biết về chuyện này thì đã muộn . Nghi đã lún quá sâu trong sự sai lầm đó từ đầu rồi . Mà bây giờ cho dù có nói gì cũng không còn ý nghĩa .
Cánh cửa khép lại nặng nề sau lưng Tuyết, bỏ Nghi lại một mình trong sự tĩnh mịch vô chừng. Không gian chùng xuống như nắng chiều ngoài khung kính . Nghi đứng lạnh lùng, khoanh tay lại nhìn chăm chăm vào khoảng không trước mặt, nhưng có thấy được gì ngoài những niềm đau . Chiều càng xuống, nắng càng nhạt và bóng đêm bắt đầu ngự trị vùng mênh mông ngoài kia bằng một màu đen tối . Còn trong tim Nghi thì sao ? Bóng tối đã ập xuống kể từ khi nàng cầm trên tay tấm thiệp cưới màu đỏ thắm, đỏ như màu máu trái tim Nghi . Phải chăng người ta đã dùng máu tim nàng để nhuộm hồng Hạnh Phúc của họ ? Ðột nhiên Nghi muốn cười, cười ngạo nghễ bằng tất cả đau thương trong lòng mình như nàng vẫn cười bấy lâu nay mỗi khi nghĩ về anh, mỗi khi cơn lũ sầu tư kéo về, nhận chìm Nghi trong trăm vạn niềm khắc khoải . Những khoảnh khắc đó, nếu là một người con gái khác, có lẽ người ta đã khóc, đã quằn quại, rồi sau đó người ta sẽ quên và đi tiếp con đường của mình . Nhưng Nghi thì không, nàng không khóc nên nỗi buồn không thoát ra được, mà đọng lại trong tim, làm trái tim Nghi càng ngày càng lạnh, như bị phủ bằng những lớp băng . Cho tới hôm nay, khi những lớp băng kia tan ra thì Nghi vẫn không khóc được . Lớp băng kia không tan thành nước mắt như nàng thường nghĩ, mà nó hòa vào máu, luân chuyển và biến cả con người Nghi thành một tảng băng . Nhưng có lẽ như vậy đã tốt hơn, ít ra Nghi không cảm nhận được sự hiện hữu quá thiết thực của cơn đau đang hành hạ nàng.
Nghi nhìn trân trối vào ô kính trước mặt, bắt gặp trong bóng đêm mờ ảo hình ảnh một người con gái với mái tóc thật dài, đôi mắt thật buồn đang trôi nổi trên không trung của những toà cao ốc. Tuyết đã bậ t đèn trong phòng trước khi rời khỏi, ánh sáng nhạt nhòa biến bức tường kính kia thành một tấm gương lớn, phản ảnh căn phòng lẫn với bóng đêm bên ngoài thành một bức tranh hỗn tạp . Và trong bức tranh hỗn tạp của những vật dụng trong văn phòng, những ánh đèn ngoài phố và chút ánh sáng cuối cùng của chiều tà là bóng dáng Nghi, bơ vơ trong muôn trùng hình ảnh xen vào nhau, như lạc lơng giữa muôn trùng ký ức . Có ngọn đèn nào bên ngoài lồng vào mắt Nghi, chiếu sáng lên như một vì sao lạc giữa bao la vũ trụ Một vì sao lẻ loi . Nghi dưa tay chạm vào bức tranh, mân mê vì sao trong mắt người con gái mà ước gì vì sao kia sa xuống má nàng, và để lại đằng sau một vệt sáng dài, dẫn lối cho nàng tìm được sự lãng quên . Nhưng không . Vì sao kia vẫn chiễm chệ ngự trong mắt cô gái, long lanh như một giọt ...nước mắt! Một giọt nước mắt chẳng thể rơi! Nghi cuối đầu tuyệt vọng, và bắt gặp một dòng sông đổ dài từ bời vai người con gái, phủ gần hết thân hình mỏng manh, tiều tụy của nàng. Một dòng sông đen nhánh, mà nàng thường trân trọng, nâng niu . Nghi đưa tay vuốt từng lọn tóc nhỏ, như muốn gởi những nỗi đau theo dòng sông kia trôi đi vào vô tận, khi dòng sông đã không lấp nổi muộn phiền .
Bằng từng bước chân mệt mỏi, Nghi bước tới, cuối xuống nhặt tấm thiệp lên . Năm ngày nữa, cũng là ngày Nghi phải có mặt ở bên kia để chuẩn bị nhận việc làm mới . Thành Phố Ðau Thương . Nghi nhìn tấm thiệp, nhìn vào những lọn tóc trên vai mà cay đắng . Khi còn đi học, mỗi lần ai hỏi là Nghi hay nói mình đang để tóc thề . Vì ai thì Nghi không nói, nhưng bây giờ thì Nghi đã biết rằng mái tóc kia không còn giá trị tồn tại nữa . Thì ra ngay từ lúc bắt đầu, ngay từ lúc Nghi một lòng một dạ trân trọng, giữ gìn tình yêu của mình thì tình yêu đó đã đổi thay . Vậy mà cho mãi đến hôm nay Nghi mới biết . Nghi đã bỏ ra gần hết tuổi thanh xuân của mình để nuôi dưỡng một giấc mơ, mà giờ đây Nghi mới hay rằng dó là ảo vọng . Nghi muốn cười mà nghe như tắc nghẽn trong tim, không cười lên thành tiếng được . Cái tên của chú rể đối với Nghi quen thuộc lắm, là một cái tên khắc sâu vào tâm khảm của Nghi suốt bấy lâu mà sao bây giờ nghe xa cách quá . Nghi thầm đọc tên chú rể, để nghe âm vang từ những nấm mồ quên lãng, ký ức chợt trở mình, gọi về kỷ niệm . Còn cô dâu là ai ?? Nhưng có khác biệt gì vì đó không phải và cũng không bao giờ là Nghi .
Nàng trở về đứng với bức tranh, mà bây giờ càng hiện rõ hơn vì trời đã hoàn toàn tắt nắng . Chiều đã đi rồi và chỉ còn đêm . Ðêm với bóng tối mênh mang , bóng tối dịu dàng như xoa dịu vết thương trong lòng Nghi . Nàng lặng yên nhìn bóng tối, ao ước được cuộn mình trong bóng tối để tìm sự chở che . Khi ánh đèn trong phòng tắt ngấm, bức tranh trở thành mờ ảo nhưng vẫn đủ cho Nghi nhìn ra mình, cô độc, lạc loài đứng giữa không gian mờ mịt, ngổn ngang như một vùng quá khứ . Không biết người con gái kia đã đứng bao lâu trong bức tranh đó. Từ lúc những vì sao bắt đầu xuất hiện trên cao cho tới khi bình minh ló dạng. Bức tranh mờ dần theo ánh sáng bên ngoài và cuối cùng biến mất. Ngôi sao trong mắt người con gái vụt tắt . Hình ảnh nàng tan vào một vùng ánh sáng chói lòa của bình minh . Lại một ngày nữa đi qua . Sau một đêm thức trắng, Nghi quay về bàn làm việc mình và bắt đầu viết một lá thơ . Lẽ ra hôm qua đã là ngày cuối cùng của nàng ở văn phòng này nhưng nàng đã đứng suốt đêm cho đến bây giờ . Chưa bao giờ nàng thấy mệt mỏi và cần nghỉ ngơi như lúc này . Nghi thèm một giấc ngủ thật dài, nếu có thể dài đến trăm năm thì càng hay . Nàng cặm cụi viết và nhanh chân rời khỏi văn phòng trước khi nhân viên đầu tiên xuất hiện.
Thành Phố Ðau Thương của Nghi đang vào mùa xuân, cánh anh đào trải lụa dưới bước chân của những người lang thang ngoài phố, say mê ngắm nhìn một bờ sông hoa hồng phấn . Không ai buồn nhìn đến nàng, một lữ khách phương xa đang đi trên những cánh hoa rơi mà ngỡ như vừa giẫm lên những mảnh tình vỡ nát . Người vô tình và hoa cũng vô tình . Nghi chợt cười cay đắng rồi đi lang thang cho đến khi nàng dừng lại trước một tiệm cắt tóc . Nàng âu yếm vuốt mái tóc thanh xuân của mình lần cuối cùng trước khi bước vào ngưỡng cửa căn tiệm, ngưỡng cửa của một sự đoạn tuyệt với quá khứ và những giấc mơ thời con gái .
Và bây giờ, nàng đang đứng trước cổng nhà thờ, hộp quà ôm chặt trong tay . Có phải hộp quà quá nặng hay tâm tư nàng quá nặng nề mà bước chân Nghi chừng chao đảo . Bên ngoài nhà thờ im lặng quá, nhưng bên trong là một không khí thật trang nghiêm và tràn đầy ...Hạnh Phúc ?! Tiếng cha làm phép cưới âm vang trong nhà thờ, lọt ra ngoài chỉ những lời thật nhỏ . Thu hết can đảm và bằng một thái độ vững vàng, Nghi mở cửa bước vào vừa lúc cha hỏi mọi người
- Có ai ở đây phản đối cuộc hôn nhân này không ?
Mọi con mắt dồn về phía cửa, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt vô cảm như một pho tượng của Nghi . Có ánh mắt khó chịu , thắc mắc và ngỡ ngàng . Gió bên ngoài thổi vào tà áo tím và mái tóc ngang vai Nghi . Nàng rùng mình, và thấy như mình không đứng vững . Vì lạnh hay vì quá xúc cảm ? Nhưng đây không phải là lúc cho mình yếu đuối . Cần phải có một sự kết thúc, Nghi tự bảo mình và chậm rãi tiến đến bên anh . Nghi nhìn anh như nhìn về quá khứ, như nhìn trăng trong đáy nước, hoa trong gương . Anh cũng nhìn Nghi , hai ánh mắt giao nhau trong một khoảnh khắc thiên thu như nhìn từ hai vũ trụ, cố tìm ra một chút gì thân thuộc ở nơi nhau .
Nghi đến trước mặt anh và bằng một thái độ hết sức tự nhiên, một nụ cười thân thiện, hai tay trao hộp quà cho anh .
- Xin lỗi em đã tới trễ, nhưng muộn vẫn còn hơn không mà . Em xin chúc anh chị trăm năm hạnh phúc, răng long tóc bạc, mãi mãi bên nhau . Chiều nay em không đến dự tiệc được cho nên bây giờ phải gởi quà cho anh chị trước .
Anh đưa tay nhận hộp quà mà mắt không rời Nghi, nên không đọc được dấu hỏi trên khuôn mặt hiền từ, xinh đẹp của cô dâu . Nghi quay đi trước khi anh kịp giới thiệu Nghi với mọi người .
- Em là ....
Nghi dừng bước nhưng nàng không quay đầu lại .
- Một người ...bạn cũ ...Chúc ...mừng anh ....
Nói xong, nàng đi nhanh ra khỏi nhà thờ, như chạy trốn. Nhưng thật ra Nghi không cần phải trốn tránh, vì anh đã biết nàng là ai . Tà áo tím và ánh mắt buồn man mác như kỷ niệm những chiều mưa, mà thời gian không làm thay đổi được bao nhiêu đã nói cho anh biết . Nghi không hề quay đầu lại để nhìn anh. Cánh cửa khép lại, im lìm sau một tiếng "cách" khô khan, lạnh lẽo như trước khi nàng bước vào, đã xếp lại trong đời nàng một chương tình buồn tan tác . Ngoài trời đang mưa bụi, nàng lặng lẽ bước ra xe và nghe những giọt nước đang lăn dài trên má làm đôi môi mình mằn mặn . Nghi quay xe khỏi khuôn viên nhà thờ và cứ đi . Ði tới một chân trời xa nào mà nàng cũng không biết nữa . Lá thơ xin nghỉ việc của nàng bây giờ có lẽ ông chủ nàng đã nhận được, và cả lá thơ tạm biệt Tuyết cũng vậy . Bây giờ Nghi chỉ muốn đi thật xa, nơi nào còn đường cho nàng đi thì nàng sẽ tới, không cần biết mình phải về đâu . Nhưng nàng biết mình cần phải tự tìm cho mình một con đường, một con đường chỉ dành để nàng đi , đi tìm lại chính mình .
Ngày 6 tháng 11 năm 2002
Tình ơi xin vĩnh biệt....
( Phù Dung Tím )
Nhóc- Bạn thân tình
- Tổng số bài gửi : 121
Mỹ Kim : 254
Join date : 20/01/2010
Similar topics
» Hà Thanh Xuân - Mưa
» Aikido Thanh Xuan (BudokaiHN) in VTC1
» Thành Cổ Loa được Xây Dựng Thời Gian Nào?
» Lão thành cách mạng viết tâm thư gửi Bộ Chính trị đề nghị ông Nguyễn Tấn Dũng từ chức
» Gắp 1 con đỉa 15cm trong thanh quản một thanh niên
» Aikido Thanh Xuan (BudokaiHN) in VTC1
» Thành Cổ Loa được Xây Dựng Thời Gian Nào?
» Lão thành cách mạng viết tâm thư gửi Bộ Chính trị đề nghị ông Nguyễn Tấn Dũng từ chức
» Gắp 1 con đỉa 15cm trong thanh quản một thanh niên
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết